"Không khát, ngươi uống đi.
" Quyền Mạch Ngự trên miệng vẫn mỉm cười nói với Tư Tuyết.
Nghe được Quyền Mạch Ngự nói, lập tức Tư Tuyết liền không vui.
"Thế nào lại không khát chứ, môi của ngài cũng khô thành như vậy luôn rồi kìa.
" Tư Tuyết nhăn mặt, thở phì phò nói.
Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tư Tuyết, nụ cười ở trên môi càng tươi hơn.
"Ngươi thấy thương, đúng không?" Quyền Mạch Ngự cười cười hỏi.
"Ngài! " Suýt thì Tư Tuyết bị tức chết.
Sau đó Tư Tuyết hít một hơi thật sâu, suy nghĩ không thể tức giận hắn vì những thứ không đâu này, nàng là người làm việc lớn, phải rộng lượng, phải rộng lượng!
"Vâng, vâng, rất thương, ngài uống nhanh đi.
" Tư Tuyết bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận.
"Ngươi uống đi.
" Quyền Mạch Ngự quay đầu lại nói.
"Ta không khát.
" Tư Tuyết trả lời ngay lập tức.
Nàng thật sự không khát, lúc trước khi đi làm nhiệm vụ, nàng lái một chiếc trực thăng đi sa mạc, kết quả là trực thăng bị hỏng làm nàng phải ở sa mạc nửa tháng, cuối cùng nàng cũng không chết.
"Vậy trẫm cũng không khát.
" Quyền Mạch Ngự cười cười trả lời.
Lần này Tư Tuyết hoàn toàn không biết nói gì, cứ như vậy mà nhìn Quyền Mạch Ngự.
Sao nàng lại có thể kiên nhẫn đến mức vì cái vấn đề cỏn con này mà nói lâu như vậy nhỉ.
"Có phải ta uống thì ngài mới uống không?" Tư Tuyết hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi, Quyền Mạch Ngự nghĩ một chút rồi gật đầu.
Thấy Quyền Mạch Ngự gật đầu, Tư Tuyết không nhịn được trợn trắng mắt.
Quyền Mạch Ngự thật đúng là trẻ con, có cảm giác nàng cũng bị hắn ảnh hưởng thành trẻ con luôn.
Sau đó Tư Tuyết uống một hớp nước rồi đưa túi nước đến bên miệng của Quyền Mạch Ngự: "Ta uống rồi, chủ tử uống đi, mà nhân tiện ta nói này, đây là hôn môi gián tiếp đó nha! ”
Vừa nói, Tư Tuyết còn vừa nhìn Quyền Mạch Ngự nháy mắt mấy cái.
Nhìn bộ dáng quyến rũ này của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự không nhịn được lại nở nụ cười, sau đó uống một hớp nước trong túi nước mà Tư Tuyết đưa cho.
Lúc này bỗng nhiên Tư Tuyết nghe thấy bên Vân Hiên có động tĩnh.
Tư Tuyết ngẩn người ra, sau đó quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Úy Dực nắm đầu của Vân Hiên kéo trở lại: “Phi lễ chớ nhìn!”
"Cái gì vậy, cho ta xem, ta có nhìn thấy gì đâu!" Vân Hiên khó chịu nói, còn muốn quay đầu lại xem.
Tư Tuyết mặt ngây ngốc tại chỗ, nắm chặt túi nước trong tay, đảm bảo nước không rơi vãi ra ngoài.
Ở bên kia thì Úy Dực đã cho Vân Hiên quay đầu lại xem, dù sao bây giờ cũng không nhìn thấy gì cả.
"Làm gì vậy?" Tư Tuyết liếc mắt nhìn Vân Hiên hỏi.
Vân Hiên nhìn chằm chằm Tư Tuyết rất lâu, sau đó lại quay đầu nhìn Úy Dực.
Có gì lạ đâu nhỉ, vẻ mặt vừa nãy của Úy Dực là như thế nào vậy?
Thấy Vân Hiên như thế, Tư Tuyết không nhin được mà cười.
"Chủ tử, trước khi đi ta có nghe bà lão nói qua.
Bà ấy nói ở trong sa mạc này có rất nhiều đoàn lính đánh thuê, đến lúc đó không may mà nước uống và thức ăn chúng ta mang theo không đủ thì ta phải đi chỗ của họ mượn một ít.
" Tư Tuyết cười gian nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự không nhịn được cười ra tiếng, không nói gì cả.
Sau đó mấy người tiếp tục đi trong sa mạc, cho đến lúc mặt trời xuống núi vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
"Hôm nay cứ như vậy đi, cắm trại nghỉ ngơi sớm, sáng mai tiếp tục.
" Quyền Mạch Ngự nhìn sắc trời một chút rồi nói với bọn Vân Hiên.
Nghe được Quyền Mạch Ngự nói, Vân Hiên và Úy Dực vội vàng chấp hành, dừng lại chuẩn bị sắp xếp lều vải.