Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết liền sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười.
Xem ra Quyền Mạch Ngự này cũng rất biết nói chuyện, cũng không phải là không khai thông được.
"Tư Tuyết.
" Quyền Mạch Ngự cúi đầu xuống cười, hai tay ôm eo Tư Tuyết càng không an phận.
"Ai nha, chủ tử, ngài đừng làm phiền.
" Tư Tuyết đưa tay kéo tay của Quyền Mạch Ngự.
Khóe miệng của Quyền Mạch Ngự nở một nụ cười nhạt, cho dù Tư tuyết kéo tay hắn thì hắn cũng không buông.
Dù sao bây giờ Tư Tuyết không có sức lực, nàng có cầm rồi kéo cũng không có tác dụng.
Kéo một lúc vẫn không kéo ra được, Tư Tuyết thất bại đành chu miệng lên: "Chủ tử, không chơi với ngài nữa!"
"Không chơi với trẫm thì ngươi muốn chơi với ai? Hả ?" Giọng của Quyền Mạch Ngự trầm xuống rất là hấp dẫn, vang lên bên tai Tư Tuyết.
Tư Tuyết sửng sốt một chút, nàng nghiến răng nghiến lợi.
"Thì chơi với Lăng Chiến, thế nào, ngài không tin?" Tư Tuyết tức giận cãi lại.
Sau khi nói xong, Tư Tuyết cũng ngẩn người ra, dừng lại một lúc, không kéo tay của Quyền Mạch Ngự nữa.
Đúng vậy, sao nàng có thể quên mất Lăng Chiến còn đang chờ nàng, người mà nàng thích phải là Lăng Chiến mới đúng.
"Tư Tuyết, ngươi đừng nói tên của nam nhân khác ở trước mặt trẫm.
" Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt, giọng nói rất là nặng nề.
Đây không phải là lần đầu tiến hắn nghe Tư Tuyết kêu tên Lăng Chiến.
Bây giờ hắn rất muốn giết người.
Nếu không phải bây giờ Tư Tuyết không có sức thì chắc chắn hắn sẽ trực tiếp ném Tư Tuyết xuống.
"Ngài quản ta?" Tư Tuyết lại cãi về theo phản xạ.
Vân Hiên ở một bên thấy hai người cãi nhau thì giật mình, sau đó vội vàng quay đầu, trong lòng nói phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Sau đó, Vân Hiên cố ý cho lạc đà đi nhanh hơn.
Hắn ta đứng cách xa Tư Tuyết là vì phải tuân thủ nguyên tắc “phi lễ chớ nhìn:, còn một nguyên nhân khác chính là mỗi lần hắn ta thấy Tư Tuyết và chủ tử như vậy, trong lòng hắn ta sẽ có một loại cảm giác khác thường.
Hắn ta cũng không biết đó là cảm giác gì, tóm lại không thể nói là khó chịu nhưng cũng không thể nói là dễ chịu.
"Ngươi cảm thấy trẫm không thể quản được ngươi nữa, đúng không?" Quyền Mạch Ngự lạnh lùng hỏi.
Vốn nghĩ rằng hôm qua nàng có công nên muốn đối xử nàng tốt một chút, không ngờ dù có chết thì cái tính nết đó vẫn không thay đổi.
Không thể nuông chiều nữ nhân này được.
Tư Tuyết bĩu môi, lộ vẻ mặt khinh thường: "Không phải ngài và người có tên U Nhi cũng có gì đó ám muộn sao, hừ!"
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự có chút bất đắc dĩ.
"Đừng có dùng những lời này chặn lời nói của trẫm, trẫm đã nói là trẫm không biết người tên U Nhi!" Quyền Mạch Ngự nhướng mày một cái, trong giọng nói có chút tức giận.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó bực bội hất Quyền Mạch Ngự ra.
"Được rồi, đừng để ý tới ta, ta rất mệt, với lại ta hơi buồn ngủ.
" Tư Tuyết bực bội nói.
Nói xong nàng nằm trong ngực Quyền Mạch Ngự, nhắm mắt lại.
Quyền Mạch Ngự vỗ vào lưng nàng một cái, không nói chuyện với nàng nữa thật.
Tư Tuyết ngủ thiếp đi.
Mấy ngày kế tiếp, dưới sự hướng dẫn chỉ đường của Tư Tuyết, mọi người rốt cuộc đi ra khỏi sa mạc, cơ thể của Tư Tuyết cũng đã hồi phục.
Trong lúc đó, Vân Hiên và Quyền Mạch nói đã gần ngày mười lăm, Quyền Mạch Ngự cũng không nói gì nhưng Tư Tuyết vẫn âm thầm nhớ kỹ.
Nàng đã tới chỗ này vào ngày mười lăm tháng trước, cũng sắp hết một tháng, có nghĩa là nàng cũng sắp rời khỏi đây.
"Cuối cùng đã tới! " Tư Tuyết tung tăng chạy vòng quanh, đi tới trước cửa nhà của bà lão.
Quyền Mạch Ngự nhìn ở phía sau, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Úy Dực cũng đã tốt hơn rồi, hắn ta cầm kiếm đi cùng với Vân Hiên.