Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, nhìn rất là lâu.
"Được, ngươi đi đi!" Cuối cùng Quyền Mạch Ngự nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ rồi xoay người rời đi.
Tư Tuyết trừng mắt nhìn, sửng sốt một chút.
Nhìn thái độ này của Quyền Mạch Ngự hình như chỉ mong nàng đi thôi? Nếu không thì tại sao nàng không xin lỗi đàng hoàng mà hắn không lại điểm huyệt câm của nàng chứ.
Mà sao nàng có cảm giác Quyền Mạch Ngự đang tức giận thế này?
"Chủ tử!" Tư Tuyết như bị ma quỷ sai khiến kêu Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự dừng chân lại, quay người nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết cũng sửng sốt một chút, sau đó không chút nghĩ ngợi chạy đến bên cạnh Quyền Mạch Ngự, khoác lên cánh tay của hắn.
"Chủ tử, có phải ngài đang...!tức..." Tư Tuyết yếu ớt hỏi Quyền Mạch Ngự.
Chưa kịp nói xong thì Tư Tuyết đã bị ánh mắt lạnh như băng kia của Quyền Mạch Ngự làm cho sợ hết hồn.
Ánh mắt kia giống như một khối băng vậy, lạnh đến đến mức cả người của Tư Tuyết run lên một cái.
"Buông tay." Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết đang khoác lên tay của mình, lạnh lùng nói.
Tư Tuyết theo phản xạ buông ra.
"Ngài đang tức giận à..." Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, yếu ớt hỏi hắn.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một cái, sau đó rời đi.
Mới vừa đi một bước, Tư Tuyết vội vàng níu Quyền Mạch Ngự lại.
"Chủ tử, ngài không để cho ta chạm vào ngài sao?!" Tư Tuyệt kinh ngạc trừng nhìn Quyền Mạch Ngự, trong giọng nói lộ ra vẻ tủi thân.
Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn Tư Tuyết.
Hắn im lặng không nói gì nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Tư Tuyết lại khác với bình thường.
Tư Tuyết cứ như vậy mà nhìn Quyền Mạch Ngự, không hiểu sao trái tim lại đập nhanh lên.
"Ngài đang giận ta đúng không? Không phải ta đã nói là ta sai rồi à? Vậy ta nói xin lỗi một lần nữa được chưa?" Tư Tuyết cho là thái độ xin lỗi của nàng không đủ chân thành, bèn vội vàng nói.
"Không cần." Quyền Mạch Ngự kéo tay Tư Tuyết ra, lạnh lùng nói.
Tư Tuyết liền ngây ngẩn.
"Gì ghê thế...!Ta sẽ viết bản kiểm điểm cho ngài mà!" Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao khi thấy Quyền Mạch Ngự như vậy, tim của nàng lại đập mạnh lên.
Vốn dĩ nàng chưa bao giờ xin lỗi bất kỳ ai những chuyện mà nàng đã làm, nhưng nàng vẫn chủ động yêu cầu viết kiểm điểm.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, không nói gì.
"Nếu không đủ, ngài phạt ta cũng được..." Tư Tuyết cắn môi, yếu ớt nói.
"Trẫm đã nói không cần, ngày mai ngươi phải đi đúng không ? Còn lấy lòng trẫm để làm gì?" Giọng của Quyền Mạch Ngự liền lạnh xuống mấy độ.
"Ừ...!Ngày mai đúng là mười lăm, là đầy một tháng, nhưng ngày mai ta cũng không cần đi ngay...!Nhưng nếu như ngài hy vọng ta đi nhanh thì vẫn có thể." Tư Tuyết cúi đầu xuống, âm thầm nói.
Vốn dĩ nàng còn muốn đợi thêm mấy ngày tới, nhưng quả nhiên Quyền Mạch Ngự là muốn đuổi nàng đi...
Không được! Nàng không thể bị đuổi đi! Nếu không thực sự rất là mất mặt!
Những lời nói của Tư Tuyết chắc chắn đã làm mọi chuyện tệ hơn, Quyền Mạch Ngự càng tức giận.
"Nhưng hôm nay ta sẽ không đi, ít nhất cũng phải chờ đến ngày mai, ta sẽ giúp ngài áp chế cổ độc...!sau đó mới đi..." Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, thăm dò hỏi.
Hắn không thể nào ngay cả cái này cũng không đồng ý chứ ?
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, lửa giận bên trong lồng ngực dâng lên.
Hắn bắt Tư Tuyết lại, đề nàng vào tường.
"Á!" Tư Tuyết bị đau lưng liền kêu lên một tiếng.
"Ngươi có ý gì?" Quyền Mạch Ngự nhìn vào mắt của Tư Tuyết, trầm giọng hỏi.
Nàng đang cố ý chọc tức hắn đúng không?
Nếu chọc hắn tức giận, nàng mới chịu hài lòng phải không?