Hi Thần trừng mắt nhìn Tư Tuyết, khó khăn lê lết rời khỏi đây.
Bây giờ nàng ta phải nhanh chóng giải quyết dược tính trên người, bắt nàng ta đi tìm nam nhân giải quyết à, sao có khả năng chứ.
Lần đầu tiên của nàng ta chắc chắn phải dành cho Hoàng thượng!
Nhìn thấy Hi Thần khó khăn rời đi, rốt cuộc Tư Tuyết có chút không chịu nổi, nàng vịn cửa, khom người xuống.
Quyền Mạch Ngự đã nhận ra Tư Tuyết có chút không thích hợp, vội vàng đưa tay bắt lấy cánh tay của Tư Tuyết để nàng khỏi bị té xuống.
"Thế nào rồi?" Giọng nói của Quyền Mạch Ngự có chút căng thẳng.
Lúc chạm vào cánh tay của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự mới cảm giác được cả người Tư Tuyết đều rất nóng.
Tư Tuyết dùng sức cắn chặt răng, vẻ mặt đau đớn vô cùng.
Nàng khó khăn quay đầu lại nhìn Quyền Mạch Ngự, đôi mắt đen đều ướt sũng.
"Chủ tử, ta khó chịu..." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự ngây ngẩn cả người.
Rất lâu sau này, Quyền Mạch Ngự không bao giờ quên được ánh mắt của Tư Tuyết khi nhìn hắn và nói khó chịu vào tối hôm nay.
"Phù" một tiếng, Tư Tuyết nhảy vào trong bồn tắm, ngâm nước lạnh.
"Không được, chủ tử, ta còn rất khó chịu..." Tư Tuyết thở hổn hển, nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn nước đã bị máu nhuộm đỏ, cau mày.
"Cởi quần áo ra, rửa máu trên người đi, bẩn quá." Quyền Mạch Ngự cau mày, trầm giọng nói.
Cái gì tốt lành không chịu làm, sao nàng lại để mình bị dính máu của tên nam nhân đó chứ.
"Khó chịu quá..." Giọng nói của Tư Tuyết hơi ấm ức, gần như muốn khóc lên.
Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất khó coi, liếc mắt nhìn về phía cửa.
Hắn đã cho người đi gọi Thanh Nha nhưng sao bây giờ Thanh Nha vẫn chưa đến.
"Trẫm giúp ngươi cởi quần áo, ngươi có để bụng không?" Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu, nhìn về phía Tư Tuyết.
Tư Tuyết lắc đầu, ánh mắt mơ màng, tinh thần có chút mơ hồ.
Nhìn bộ dạng này của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự liền nhức đầu.
Sau đó hắn đưa tay kéo Tư Tuyết từ trong nước ra.
Rời khỏi nước lạnh, Tư Tuyết càng thấy khó chịu hơn.
"Chủ tử, khó chịu..." Giọng của Tư Tuyết rất khàn.
Chờ tác dụng của xuân dược qua rồi, nàng chắc chắn sẽ tìm Hi Thần để tính sổ món nợ này.
Nàng chắc chắn sẽ dốc thuốc cho Hi Thần uống, cho dù nàng ta có uống trăm ngàn lần vẫn không đủ!
"Được rồi, chịu đựng đi." Quyền Mạch Ngự không kiên nhẫn nói.
Nữ nhân này cứ lặp lại từ khó chịu mãi, rốt cuộc là ai khó chịu hơn? Hắn nhìn thấy bộ dạng này của Tư Tuyết, chẳng lẽ hắn không khó chịu à?
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết tủi thân rên rỉ làm cơ thể của Quyền Mạch Ngự nóng ran.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự cởi áo cho Tư Tuyết, ném xuống đất, rửa sạch vết máu trên người Tư Tuyết, còn nước Tư Tuyết vừa mới ngâm đều biến thành màu đỏ .
Thanh Nha vừa đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng Quyền Mạch Ngự tắm cho Tư Tuyết, hoảng sợ đến mức nói không nên lời.
"Hoàng, Hoàng, Hoàng...!Hoàng thượng..." Thanh Nha nhìn Quyền Mạch Ngự, vội vàng định quỳ xuống.
"Mau cầm bộ quần áo khác cho Tư Tuyết rồi chuẩn bị nước lạnh cho nàng ấy ngâm lại đi."Quyền Mạch Ngự nhìn Thanh Nha, trầm giọng nói.
Thanh Nha sửng sốt một chút, sau đó lập tức vâng dạ rồi đi chuẩn bị.
Rất nhanh, Thanh Nha đã chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị, sau đó lại chạy ra ngoài, không dám đi vào.
Đáng ra là chẳng có vấn đề gì cả, nhưng mà Hoàng thượng đang ở đây, nàng ấy nên tuân thủ quy tắc “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe” thì tốt hơn.
Quyền Mạch Ngự thấy Thanh Nha chạy đi thì hơi bất đắc dĩ, tóm lấy Tư Tuyết rồi thô lỗ ném thẳng nàng vào một thùng nước lạnh khác.
"Khụ khụ..." Tư Tuyết bị sặc nước, muốn đứng lên lại bị Quyền Mạch Ngự đè xuống.