Khóe miệng Quyền Mạch Ngự nở nụ cười, trong nụ cười ấy có chứa nét mỉa mai, hắn từ từ đưa tay xoa mặt Tư Tuyết.
“Vậy thì xin lỗi ngươi.
” Giọng nói Quyền Mạch Ngự rất dịu dàng, nụ cười lại lạnh lẽo đến không thực tế.
Tư Tuyết không nhịn được mà rùng mình.
Cuối cùng Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự trói vào bên giường của hắn.
“Ngài là đồ khốn! Mau cởi trói cho ta! Bị bệnh hả!” Tư Tuyết giãy dụa, hét to về phía Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự hoàn toàn không quan tâm đến Tư Tuyết, dùng xích sắt trói tay trái của Tư Tuyết lại, một đầu chốt vào đầu giường, Tư Tuyết cứ ngồi xổm dưới đất trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
Mặt Quyền Mạch Ngự không biến sắc, tiếp tục ngồi xuống tiếp tục làm việc đang làm.
Sau khi trói chặt Tư Tuyết, hắn nắm lấy cánh tay phải không bị trói của Tư Tuyết, ấn vào huyệt đạo trên cánh tay đến cổ tay nàng, Tư Tuyết lập tức đau đến mức hít một hơi khí lạnh.
“Đồ khốn nạn, ngài phong ấn nội lực của ta sao?” Tư Tuyết thật sự sắp bị Quyền Mạch Ngự làm cho tức chết rồi.
“Phong ấn tay phải mà thôi.
” Quyền Mạch Ngự nói với vẻ chuyện không liên quan đến mình, sau đó vỗ khuôn mặt Tư Tuyết: “Chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi thì ta sẽ cởi trói cho ngươi.
”
Hắn phong ấn nội lực ở tay phải của nàng vì hắn biết nếu mình không phong ấn thì nàng sẽ có thể trốn thoát.
Tư Tuyết tức muốn điên rồi, dùng hai tay kéo xích sắt, trên mặt tràn đầy phẫn nội, suýt nữa thì dùng răng để cắn.
“Đừng lãng phí sức lực.
” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
“Cần ngài quan tâm sao?” Tư Tuyết đang tức giận, trực tiếp hét lên.
Quyền Mạch Ngự không để ý đến Tư Tuyết, đứng dậy rời khỏi tẩm điện của hắn, để lại một mình Tư Tuyết ngồi xổm bên cạnh giường, không ngừng giãy dụa.
Tư Tuyết đã dùng hết mọi cách rồi, nàng kéo đến mức tay trái đỏ bừng nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng quá mệt mỏi, nàng dựa nửa người trên vào bên giường Quyền Mạch Ngự.
“Khốn nạn…” Tư Tuyết vẫn đang lẩm bẩm mắng.
Mãi cho đến giữa trưa Quyền Mạch Ngự mới trở về.
Tư Tuyết u oán lườm Quyền Mạch Ngự, trong đôi mắt tràn đầy ấm ức.
“Đừng dùng ánh mắt ấy để nhìn trẫm, vô dụng thôi.
” Quyền Mạch Ngự hờ hững nói.
Trước khi Tư Tuyết nghĩ thông suốt, hắn tuyệt đối không mềm lòng.
“Hừ…” Tư Tuyết mệt mỏi hừ một tiếng: “Chủ tử, ta buồn ngủ, ta có thể ngủ trên giường ngài sao?”
Nghe Tư Tuyết nói vậy Quyền Mạch Ngự hơi ngẩn người sau đó nhìn Tư Tuyết.
“Ngươi nói không đi nữa thì có thì ngủ.
” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
“Cút đi, không ngủ nữa.
” Tư Tuyết từ chối thẳng.
Nàng cũng là người biết giận cơ mà, đường đường là sát thủ kim bài vậy mà lại lưu lạc đến nỗi này.
Đúng là hổ xuống núi bị chó khinh mà.
Một lát sau, Quyền Mạch Ngự bắt đầu ăn cơm trưa.
Nhìn một bàn thức ăn ngon, Tư Tuyết cũng thấy đói.
Nàng cảm thấy nhất định là Quyền Mạch Ngự cố ý.
Tư Tuyết giật giật dây xích, nhìn về phía Quyền Mạch Ngự: “Chủ tử ơi, ta cũng đói.
”
Quyền Mạch Ngự đang chờ câu này, bật cười.
“Vậy ư?” Khoé miệng Quyền Mạch Ngự khẽ nhếch lên, nhìn Tư Tuyết.
“Đúng vậy đúng vậy.
” Tư Tuyết vội vàng dùng sức gật đầu.
Hôm nay nàng đã đấu trí với sợi dây xích này đến trưa, đã sớm đói muốn chết rồi.
“Muốn ăn sao?” Quyền Mạch Ngự tiếp tục hỏi.
“Muốn ăn.
” Tư Tuyết thật thà gật đầu.
“Nói ngươi không đi nữa.
” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, giọng nói lạnh xuống trong nháy mắt.
Tư Tuyết lập tức sững người.
Sao hắn cứ cố chấp với chuyện này chứ? Nàng đi hay không thì có liên quan gì với Quyền Mạch Ngự đâu.
Mà nàng cảm thấy nàng ở bên cạnh Quyền Mạch Ngự cũng đâu giúp được gì cho hắn.