“Nhìn gì mà nhìn, một trăm lượng bạc, rau thì ngươi cầm đi.
” Tư Tuyết ngước nhìn hắn ta, hùng hổ nói.
Ném cải trắng của nàng mà còn muốn không trả tiền sao?
Đùa hả!
“Ngươi, các ngươi… Lũ gian thương các ngươi! Ta không có tiền!” Người kia tức đến mức mặt đỏ đến mang tai, quát Tư Tuyết.
Nếu không phải cải trắng của bọn họ bán đắt như vậy thì hắn sẽ ném bọn họ sao?
Những tên gian thương thế này phải trực tiếp phá quầy hàng mới được.
“Tốt lắm! Phá rau của bọn ta phải không? Hàn Hâm, làm thịt hắn ta!” Tư Tuyết lập tức hét lên.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Hàn Hâm ngây người ra, trong nhất thời không kịp phản ứng, cứ đứng nhìn Tư Tuyết như vậy.
Tư Tuyết đợi hai giâu mà vẫn chưa thấy Hàn Hâm phản ứng gì, lập tức tức muốn chết, quay đầu lườm Hàn Hâm.
“Nhìn cái gì mà nhìn, bảo ngươi làm thịt hắn ta!” Tư Tuyết nói với Hàn Hâm.
Bầu không khí đang tốt lại bị y phá hỏng, có phải không biết xã hội đen là thế nào không hả, đúng là, bọn họ là người muốn làm việc lớn mà lại để việc cỏn con như vậy dọa sợ.
“À à.
” Hàn Hâm phản ứng lại, vội vàng lên tiếng, sau đó nhìn chung quanh.
Làm thịt hắn ta có nghĩa là gì vậy?
Hàn Hâm không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ biết hiện tại Tư Tuyết cô nương cần y hỗ trợ, xung quanh không có gì vừa tay cả, y trực tiếp rút kiếm của mình ra.
Tư Tuyết nhìn động tác của Hàn Hâm, cho y một ánh mắt khen ngợi.
Cần khí thế này đây.
Người kia thấy Hàn Hâm rút kiếm ra thì lập tức bị dọa sợ, vội vàng lui về sau một bước.
“Các ngươi…” Sắc mặt người kia trắng bệch, không biết nên nói gì cho phải.
Từ khi sinh ra đến nay, chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như vậy!
“Sao nào? Không muốn bồi thường tiền sao? Bản cô nương nói cho ngươi biết, ở cửa hàng của bản cô nương, ném một đền mười, rau của bản cô nương mà ngươi cũng dám ném sao?” Dáng vẻ Tư Tuyết như một đại ca.
Nói rồi, cầm lấy một bắp cải trắng, tung tung trong tay.
Hàn Hâm cũng cực kỳ phối hợp với Tư Tuyết, cắm thanh kiếm vào bắp cải trắng trên đất kia, vẻ mặt hung ác.
“A! Giết người rồi!” Người kia lập tức hét to, xoay người muốn chạy.
Lúc này người xung quanh đã bị kinh động, nhao nhao nhìn về phía bọn họ.
Thấy Hàn Hâm cầm một thanh kiếm, vẻ mặt hung ác như vậy thì đều bị dọa sợ.
“Có người muốn giết người! Mau chạy đi!” Có một giọng nói hét lên.
Ngay sau đó một đám người hét lên.
Khuôn mặt Tư Tuyết lập tức hoang mang, Hàn Hâm cũng hoang mang, hai người cộng lại thành hai khuôn mặt hoang mang.
Cuối cùng nhân lúc mọi người chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình, Tư Tuyết và Hàn Hâm vội vàng thoát khỏi hiện trường, lúc này mới không trở thành tội phạm giết người.
Đợi đến khi phiên chợ trở lại yên bình thì mới trở về.
Lần này hai người đổi một sạp hàng khác.
Khuôn mặt hai người lộ vẻ bi thương, nhìn đống cải trắng trước mặt, đều cảm thấy uể oải.
“Cô nương, ngài hẳn nên bảo Vân Hiên tới giúp ngài.
” Hàn Hâm nhìn hồi lâu, đột nhiên thở dài nói.
Nghe Hàn Hâm nói vậy, Tư Tuyết mệt mỏi nhìn hắn, cũng thở dài theo.
“Nguyên nhân ta không muốn Vân Hiên đến là vì hắn ta quá đẹp, chói mắt.
” Tư Tuyết nói với Hàn Hâm.
Hàn Hâm sững người, sau đó vẻ mặt cực kỳ nghi ngờ nhìn Tư Tuyết.
“Ý của Tư Tuyết cô nương là ta quá xấu nên bèn để ta đến đây bán rau giúp ngài sao?” Vẻ mặt Hàn Hâm như đã nhìn thấu chân tướng.
“Phụt!” Tư Tuyết lập tức bật cười.