“Ta nói này đồng chí Hàn Hâm, đừng tự ti với nhan sắc của mình như vậy, ngươi rất đẹp trai, là một tiểu thịt tươi tiêu chuẩn đó! Tên Vân Hiên kia quá sặc sỡ.
” Tư Tuyết vỗ vai Hàn Hâm, thấm thía nói.
Lần này Hàn Hâm càng không hiểu đầu đuôi thế nào.
“Ta là thịt?” Hàn Hâm không thể tin được hỏi.
“Không phải sao?” Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó nghi hoặc trả lời: “Này, thịt người cũng là thịt mà! Không được phép kỳ thị thịt người đâu!”
Khuôn mặt Hàn Hâm hiện dấu hỏi chấm, sau đó quay đầu, không nói gì nữa.
“Cô nương, ta cảm thấy Vân Hiên mồm mép tốt, có khả năng phù hợp hơn so với ta.
” Hàn Hâm nghĩ một lúc rồi lại nói với Tư Tuyết.
Nghe Hàn Hâm nói vậy, Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng nhỉ, sao ta lại không nghĩ đến chứ, tên Vân Hiên kia giỏi lắc lư vậy mà!” Tư Tuyết tỉnh ngộ, vỗ tay.
Nói rồi Tư Tuyết quay đầu nhìn về phía Hàn Hâm.
“Ngươi trở về gọi Vân Hiên đến đây cho ta.
” Tư Tuyết nói với Hàn Hâm.
Hàn Hâm hơi sửng sốt, lập tức khóc không ra nước mắt.
“Cô nương, ta quay về một chuyến mất rất nhiều thời gian, ngài đừng tra tấn ta như vậy.
” Hàn Hâm phàn nàn với Tư Tuyết.
“Cưỡi ngựa đi, đồ ngốc.
” Tư Tuyết trả lời, còn thuận tiện chế nhạo Hàn Hâm.
Lần này Hàn Hâm lại càng khóc không ra nước mắt.
“Cô nương, ta lấy đâu ra ngựa để cưỡi chứ? Rõ ràng sáng nay ngài và Hoàng thượng ầm ĩ một trận, bảo là không cần ngựa, sau đó cõng cải trắng cả đường đi, không đúng, toàn bộ đều do ta cong mà.
” Hàn Hâm u oán nhìn Tư Tuyết.
Không biết sáng nay y đã phải kìm nén thế nào đâu.
Đang yên đang lành thì bỗng nhiên Hoàng thượng bảo y đi bán rau, y còn tưởng Hoàng thượng không cần y nữa.
Sau khi biết là đi bán rau giúp Tư Tuyết, lúc đầu còn có thể cưỡi ngựa đến, kết quả Tư Tuyết không muốn dùng ngựa của Hoàng thượng, đến cả y cũng không được dùng.
Nghe Hàn Hâm phàn nàn, Tư Tuyết hơi sững người, sau đó nghĩ ngợi, hình như đúng là có chuyện này, lập tức lúng túng ho khan.
Tư Tuyết nhìn xung quanh, tìm thấy một thương nhân đang bán ngựa, vừa nhìn đã thấy một hàng ngựa đang đứng đó.
“Khụ khụ, ngươi xem xem muốn con nào, ta lấy cho ngươi.
” Tư Tuyết ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói với Hàn Hâm.
Hàn Hâm ngẩn người, sau đó nhìn theo cánh tay Tư Tuyết, lập tức sững sờ.
“Khụ khụ, cô nương, như vậy không tốt lắm đâu.
” Hàn Hâm nhỏ giọng nói với Tư Tuyết.
Từ nhỏ đến giờ y chưa bao giờ làm chuyện này, càng đừng nhắc đến việc Tư Tuyết lý lẽ hùng hồn như vậy.
“Có gì không tốt chứ? Ngươi xem bây giờ chúng ta có tiền không hả? Đợi lát nữa ngươi dùng xong trả lại là được!” Tư Tuyết lập tức lườm Hàn Hâm.
Nàng đã nói đầu óc Hàn Hâm cổ hủ mà!
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Hàn Hâm phản ứng lại, vội vàng “ồ” lên một tiếng sâu xa, sau đó như một tên trộm nhìn Tư Tuyết.
Khóe miệng Tư Tuyết nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt như đang nói trẻ nhỏ dễ dạy.
Đứa nhỏ này sau này cần bồi dưỡng nhiều hơn, đúng là một mầm non tốt mà!
“Hoá ra là đi mượn ngựa!” Vẻ mặt Hàn Hâm như thể ta đã hiểu.
Tư Tuyết lập tức đỡ trán, thấy lo cho trí thông minh của Hàn Hâm.
“Được, ngươi đi mượn đi, ngươi xem hắn ta có cho ngươi mượn không hả!” Tư Tuyết không nhịn được hét lên với Hàn Hâm.
Mượn mà nàng nói căn bản không giống với mượn mà Hàn Hâm nghĩ được không?
Lần này Hàn Hâm ngây ngẩn cả người, sau đó cười xấu hổ, lắc đầu.
“Được rồi, ta đi trộm một con ngựa đến đây, chờ ngươi dùng xong thì sẽ lén trả lại.
” Tư Tuyết đành phải giải thích cho Hàn Hâm.