Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự một hồi lâu, sau đó nàng chớp chớp mắt mấy cái rồi lập tức nhào đến bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
"Chủ tử ơi, chủ tử à.
Ngài là người tốt nhất, ta không nghịch nữa.
Mọi người cứ đi trước đi, ta ở lại hái mấy cái trái cây rồi đuổi theo sau.
Ta tính thế có được không chủ tử..." Tư Tuyết trề môi làm nũng với Quyền Mạch Ngự.
Mọi người: “...”
"Ngươi lên đó hái?" Quyền Mạch Ngự hờ hững hỏi một câu.
Ngọn cây kia nói cao cũng không hẳn là cao, nói thấp cũng không hắn là thấp.
Nếu là một người bình thường, không có khinh công trong người thì chỉ có thể dựa vào sức lực mà trèo lên.
Thế nhưng cái cây này có muốn trèo lên cũng không dễ, hơn nữa trên đùi Tư Tuyết còn có vết thương, sao có khả năng trèo lên được.
Chưa kể đến chuyện, Tư Tuyết đang mặc trên người bộ y phục hở hang thành thế kia lại còn muốn leo cây, như thế còn thể thống gì nữa.
"Có thể, có thể mà.
Chủ tử à và hai người cứ đi trước đi." Tư Tuyết gật đầu liên tục.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, vẫn không nói gì.
Đột nhiên nét mặt hắn trở nên hơi đáng sợ, hắn nhanh chóng xoay người ra sau, rút Thực Hỏa từ bên hông ra rồi kéo Tư Tuyết bên cạnh lùi về sau một bước nữa.
"Nhanh! Bảo vệ hoàng thượng!" Vân Hiên cũng phản ứng lại, vội vã lấy kiếm ra che chắn ở phía trước Quyền Mạch Ngự.
Hàn Hâm và Vân Hiên đứng song song với nhau, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tư Tuyết ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên có một người xông ra từ trong rừng cây.
Ngay sau đó lại có thêm một người, hai người, ba người...!Cuối cùng, cả thảy có hơn mười mấy người nhanh chóng ào đến bao vây xung quanh bọn họ.
Tư Tuyết cau mày, nàng chợt phát hiện mấy thứ vừa xuất hiện này không phải người, hoặc nên nói là, mấy thứ này là xác chết di động.
Sắc mặt tên nào tên nấy đều có màu xám trắng, thậm chí còn có vài tên có màu xanh tím trông rất đáng sợ.
Hơn nữa bước đi của bọn chúng cũng không giống cách đi của người bình thường nên có.
Hai cánh tay chúng buông thõng xuống trước mặt, lắc la lắc lư, cực kỳ giống tang thi hay còn gọi là Zombie trong một vài phim điện ảnh thời hiện đại.
Hơn nữa, hàm răng của bọn chúng đều rất sắc nhọn, vừa nhìn đã biết chúng có thể dễ dàng xé thịt trên cơ thể con người xuống.
Một tên trong đó há to miệng, rống lên một tiếng, mùi máu tanh lập tức truyền đến, thậm chí còn có thể nhìn thấy được mấy sợi thịt nhỏ giắt trong kẽ răng của tên đó.
Tư Tuyết thấy thế suýt nữa không nhịn được ói ra ngoài.
Cái đám tang thi này sẽ không ăn thịt người thật đấy chứ? Tuy rằng nàng không sợ nhưng nàng rất ghét nhìn thấy những thứ buồn nôn này, tựa như những lần nàng làm nhiệm vụ trước đây vậy.
Nhưng ghét thì ghét, đối với những chuyện buộc phải giải quyết, nàng chưa bao giờ tỏ ra mềm lòng yếu dạ.
Quyền Mạch Ngự nhìn đám tang thi này, nhíu chặt mày lại, xoay người nói với Tư Tuyết: "Trốn phía sau trẫm, đừng có chạy lung tung."
Nói xong câu đó, Quyền Mạch Ngự mới phát hiện người vốn phải ở sau lưng hắn đã sớm không còn ở đó.
Sững ra một lát, Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn về phía cái cây kia, quả nhiên nhìn thấy Tư Tuyết đang ở trên cây hái trái.
"Tư Tuyết, ngươi còn làm gì ở đó? Còn không mau lăn xuống đây cho trẫm!”
Con ngươi Quyền Mạch Ngự chìm xuống, rất muốn bóp chết nữ nhân kia cho xong.
Không gây thêm cho hắn chút phiền phức thì trong lòng nàng sẽ không thoải mái đúng không? Nếu không phải nàng có thể áp chế cổ độc Khiên Cơ trong người hắn, hắn thật sự muốn chém chết nàng luôn cho bớt phiền.
Tư Tuyết sửng sốt một chút rồi nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, thậm chí còn bày ra vẻ mặt vô tội mà nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sao vậy?" Tư Tuyết hiền lành hỏi lại.
"Ngươi không được hỏi tại sao.
Mệnh lệnh mà trẫm đã ra, ngươi phải phục tùng vô điều kiện." Ánh mắt Quyền Mạch Ngự tựa như băng tuyết, lạnh lẽo vô cùng.
Khóe miệng Tư Tuyết giật giật vài cái.
Nàng quyết định không thèm để ý tới Quyền Mạch Ngự nữa, tiếp tục đưa tay hái quả trên cây.
Không phải chỉ là hái vài trái thôi sao, nàng đâu có gây phiền phức gì cho họ?
Hai mắt Quyền Mạch Ngự nặng nề, còn chưa kịp phát hỏa thì mấy thứ tang thi phía sau đã nhào tới, mở ra cái miệng lớn như chậu máu nhằm về phía Quyền Mạch Ngự.
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự lạnh lẽo, nhanh chóng xoay người, Thực Hỏa trong tay mang theo tiếng xé gió cứ thế chém qua không chút do dự.