“Ngươi muốn làm gì?” Quyền Mạch Ngự nhíu mày, giọng điệu đầy tức giận.
Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn Quyền Mạch Ngự, im lặng vài giây.
“Ta nhặt nó...” Tư Tuyết yếu ớt đáp lại lời Quyền Mạch Ngự.
Đây là bảo vật trấn điếm của tiệm người ta, nàng nghe tên đã thấy rất quý giá rồi.
Lão bản kia đã tin tưởng tặng nó cho nàng thì làm sao nàng có thể vứt nó đi được.
“Vừa rồi trẫm nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa cho ta.” Hắn lạnh lùng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sửng sốt một chút rồi đứng thẳng người nhớ lại.
Đứng suy nghĩ được một lúc nhưng nàng vẫn không nhớ ra.
“Ngài vừa nói cái gì?” Tư Tuyết kinh ngạc hỏi lại.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, trong ngực có một cơn tức giận bốc lên.
“Vừa rồi ngươi không nghe thấy ta nói gì đúng không?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
“Ta nghe thấy rồi, ngài nói sau này ta không được nhận đồ của người khác, ta nghe theo ngài là được.” Tư Tuyết nhanh chóng trả lời.
Nàng có thính giác rất tốt thì làm sao nàng không nghe thấy được.
Vừa rồi Quyền Mạch Ngự rất hung dữ, nàng nghe rất rõ, nàng hỏi lại hắn bởi vì nàng lo lắng vừa rồi nàng phân tâm mà nghe thiếu chỗ nào đó mà thôi...
“Vậy ngươi còn nhặt nó lên à?” Quyền Mạch Ngự nghe vậy thì càng tức giận hơn.
Nàng nghe được lời hắn nói nhưng vẫn làm ngược lại với lời của hắn.
“Ngài nói sau này ta không được nhận bất kỳ thứ gì của người khác, nhưng chiếc trâm cày này là món đồ ta được tặng đấy.” Tư Tuyết không phục cải lại.
Ngón tay Quyền Mạch Ngự siết chặt cổ tay Tư Tuyết, hắn chăm chú nhìn vào nàng.
Sau đó Quyền Mạch Ngự cúi xuống nhặt chiếc trâm trước khi Tư Tuyết có thể chạm tới nó, hắn có ý định muốn phá nát đồ vật này.
“Chủ tử, đừng!” Tư Tuyết thấy hắn định làm gì thì nàng vươn tay nhanh chóng cướp đi đồ trong tay hắn.
Cướp không được, nàng nóng lòng giải thích.
“Chủ tử, sau này ta sẽ không đeo nó lên nữa nhưng cho ta giữ lại đi, có được không?” Tư Tuyết vội vàng nói.
Quyền Mạch Ngự nhướng mi, hắn liếc nhìn nàng một cái, không trả lời.
“Ôi chao, chủ tử à, ngài là tốt nhất.
Ta hứa sau này sẽ không nhận đồ của người khác nữa, ta sẽ không đeo chiếc trâm cài này lên, ta chỉ giữ lại nó bên người thôi, vậy được không?” Tư Tuyết kéo tay Quyền Mạch Ngự mà làm nũng.
“Đem về rồi không được nhìn nó.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một lúc lâu mới lên tiếng.
Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự đã cho phép mình thì gật đầu như giã tỏi.
“Vậy ta sẽ cất nó đi, sau này không lấy ra xem đâu.” Tư Tuyết cam đoan với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự vẫn không lên tiếng mà cứ đứng đó nhìn Tư Tuyết.
“Chủ tử, trước giờ không ai tặng quà gì cho ta cả, ngài cho ta giữ lại vật này đi...” Tư Tuyết thở dài với Quyền Mạch Ngự.
“Cầm lấy, cất đi.” Quyền Mạch Ngự im lặng một lúc rồi mới vươn tay trả chiếc trâm lại cho Tư Tuyết.
Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng cầm lấy trâm cài rồi tìm thứ gì đó bỏ nó vào.
Dù vậy, Quyền Mạch Ngự vẫn còn tức giận, hắn không nói thêm câu nào với Tư Tuyết cả một đêm.
Đến sáng hôm sau, Quyền Mạch Ngự ở cùng với Tư Tuyết một đêm, không rời đi.
Kết quả là khi Vân Hiên và Hàn Hâm nhìn thấy Quyền Mạch Ngự đang ở đây thì hoảng hồn đến mức không nói được lời nào.
“Chủ tử, tại sao ngài lại tới đây?” Vân Hiên thận trọng hỏi Quyền Mạch Ngự.
Hơn nữa Hoàng thượng của họ còn đang nắm tay Tư Tuyết, còn Tư Tuyết lại tỏ thái độ miễn cưỡng, vậy là sao?
“Đi tìm nơi ăn điểm tâm.” Quyền Mạch Ngự ra mệnh lệnh chứ không trả lời câu hỏi của Vân Hiên.
Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì hơi sửng sốt.
“Chủ tử, ngài không sợ thân phận bị lộ sao?” Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Không.
Không ai có thể nhận ra trẫm, vì những lúc đi du ngoạn trẫm đều dùng xe ngựa.” Quyền Mạch Ngự trả lời ngay.