“Ừm.
” Tư Tuyết yên lặng đồng ý một tiếng.
Xem ra bọn hắn không thể không dùng điểm tâm cùng với tảng băng này rồi.
Vân Hiên theo lối cũ tìm quán cơm ngày hôm qua, sau khi mọi người ngồi xuống, Vân Hiên nhìn về phía Quyền Mạch Ngự muốn nói lại thôi.
“Có gì muốn nói thì cứ nói.
” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói như thế, nhất thời Vân Hiên hơi sửng sốt, sau đó hắn ta hít một hơi thật sâu, do dự một lát mới từ từ lên tiếng.
“Chủ tử, khi nào chúng ta mới có thể trở về?” Vân Hiên cẩn thận hỏi Quyền Mạch Ngự.
“Khi nào Tư Tuyết đồng ý trở về thì các ngươi có thể về.
” Quyền Mạch Ngự trả lời câu hỏi mà đầu không hề nâng lên chút nào.
Nghe được câu trả lời này của Quyền Mạch Ngự, đầu tiên Vân Hiên sửng sốt, sau đó lập tức hiểu rõ.
Hắn ta liếc nhìn Hàn Hâm một cái, Hàn Hâm đáp lại hắn ta bằng một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Thì ra nhiệm vụ của hai người họ không phải giúp Tư Tuyết bán cải trắng mà là khuyên Tư Tuyết trở về…
“Hai tên các ngươi làm gì vậy, cứ lấm la lấm lét, nhanh ăn đi, ăn xong còn đi bán cải trắng cho ta nữa!” Tư Tuyết ngước mắt nhìn về phía bọn họ, không nhịn được mà nói.
Vân Hiên và Hàn Hâm vội vã cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Bây giờ bọn họ đều đã biết việc họ thật sự cần phải làm là gì rồi.
Sau khi Tư Tuyết ăn điểm tâm xong, nàng vẫn ngồi trên ghế và suy nghĩ hôm nay phải làm những gì.
Rất nhanh, Quyền Mạch Ngự cũng đã ăn xong, hắn đưa tay nắm lấy tay của Tư Tuyết, kéo nàng dậy rồi xoay người đi.
“Hai người các ngươi nhớ kỹ đi bán rau đó! Không được lười biếng!” Trước lúc bị lôi đi, Tư Tuyết liên tục nói với Vân Hiên và Hàn Hâm.
Kế tiếp, nàng bị Quyền Mạch Ngự kéo đi.
Đợi khi hai người đã rời khỏi đây rồi, Hàn Hâm vội vàng đi đến bên cạnh Vân Hiên.
“Vừa rồi ta không nghe lầm chứ, Hoàng thượng nói nếu Tư Tuyết cô nương đồng ý quay về thì chúng ta mới có thể trở về sao?” Hàn Hâm nhìn Vân Hiên và hỏi.
“Đúng vậy, chính là như thế.
Ngươi có biết tại sao Tư Tuyết lại muốn bán cải trắng không? Bởi vì Tư Tuyết ầm ĩ muốn đi nhưng Hoàng thượng không muốn, cho nên ngài ấy mới để nàng ấy bán loại đồ ăn rẻ tiền với mức giá đắt đỏ như vậy.
” Vân Hiên nói với Hàn Hâm.
Ngừng một lát, hắn ta mới bổ sung một câu: “Thế nên chúng ta chỉ cần làm cho Tư Tuyết trở về là chúng ta có thể trở về, bây giờ đó là biện pháp duy nhất, chứ ngươi có thấy hôm ấy bán được cải trắng với giá đó không?”
Nghe thấy Vân Hiên nói vậy, Hàn Hâm phản ứng lại và “A” một tiếng đầy ẩn ý sâu xa.
“Thì ra là thế, lúc trước ta luôn tưởng do Tư Tuyết cô nương chọc Hoàng thượng tức giận nên ngài ấy mới tra tấn nàng ấy như vậy.
” Hàm Hâm nói yếu ớt.
Làm hại lúc trước y vẫn cảm thấy Tư Tuyết cô nương đáng thương, thì ra cơ bản không phải như thế, chỉ cần Tư Tuyết đồng ý quay về thì lúc nào nàng cũng có thể trở về.
Hơn nữa, nếu Tư Tuyết cô nương quay về thì họ cũng có thể quay về.
Quyền Mạch Ngự vẫn luôn dắt Tư Tuyết đi, trên con đường đi dạo với Tư Tuyết toàn bộ đều bán trang sức.
“Thích gì cứ lấy, trẫm sẽ mua hết toàn bộ cho ngươi.
” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói vậy, đầu tiên Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cười như không cười nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Vì sao đối xử tốt với ta như thế?” Tư Tuyết cười hỏi.
“Trẫm còn chuẩn bị rất nhiều thứ tương tự như vậy cho ngươi nữa, lúc nào ngươi đồng ý quay về, trẫm sẽ đưa hết cho ngươi.
” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết và nói đầy thản nhiên.
Tư Tuyết trừng mắt nhìn, nàng cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như thế, nhìn thật lâu.
“Coi như xong, những thứ này chẳng dùng được vào chỗ nào với ta cả.
” Tư Tuyết nói một câu như thế với Quyền Mạch Ngự, kế tiếp nàng xoay người chuẩn bị đi.