“Có việc gì vậy? Có phải Tư Tuyết cô nương chuẩn bị trở về hay không?” Hàn Hâm sửng sốt, kế tiếp hai mắt y lập tức tỏa sáng.
Vân Hiên bên cạnh cạn lời, bất lực nhìn Hàn Hâm.
Cái tên Tư Tuyết này làm sao có thể đột nhiên muốn về được.
“Đúng vậy, thế nào?” Tư Tuyết tưởng Hàn Hâm nói quay về khách điếm, lập tức sững sờ trả lời.
Điều này làm cho Hàn Hâm và Vân Hiên đồng loạt ngơ ngẩn cả người.
“Thật tốt quá, rốt cuộc Tư Tuyết cô nương cũng nghĩ thông suốt rồi!” Vân Hiên nói với vẻ mặt kích động.
Nhất thời, khuôn mặt Tư Tuyết đầy vẻ hoang mang.
“Thật tốt quá thật tốt quá, Tư Tuyết cô nương, chúng ta nhanh đi thôi, cuối cùng không cần phải bán cải trắng nữa.
” Hàn Hâm còn phấn khích hơn cả Vân Hiên, y cười gần như nở hoa.
Nghe thấy Hàn Hâm và Vân Hiên nói như vậy, nháy mắt Tư Tuyết đã hiểu, nàng lập tức liếc nhìn bọn hắn đầy ẩn ý, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng.
“Muốn quay về như vậy sao?” Tư Tuyết không mất lễ phép mà cười hỏi.
Hàn Hâm và Vân Hiên không hề nghe ra giọng điệu kì lạ của Tư Tuyết, hai người vẫn ra sức gật đầu.
“Muốn đi chết sao?” Tư Tuyết trừng mắt nhìn hai người và rống to một tiếng, nhất thời Hàn Hâm và Vân Hiên liền bối rối.
“Sao vậy?” Vân Hiên sững sờ hỏi.
“Nhanh chóng thu dọn sạp hàng quay về khách điếm, tối nay các người không muốn ăn cơm tối đúng không?” Tư Tuyết lườm hai người bọn hắn, nói với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Một củ cải trắng cũng không bán được vậy mà dám muốn quay về điện Cô Tinh, chắc là muốn ăn đòn rồi.
“Hả? Tại sao lại quay về khách điếm?” Hàn Hâm gãi đầu, gương mặt đầy thất vọng.
“Chứ không thì ngươi muốn quay về đâu đây, đồng chí Hàn Hâm?” Tư Tuyết mặt đầy tươi cười nhìn Hàn Hâm, giọng nói cũng rất dịu dàng.
“Không có không có, quay về khách điếm quay về khách điếm!” Hàn Hâm vội vàng mở lời.
Y không muốn tối nay không có cơm ăn, y sợ nhất là đói.
Nhìn Hàn Hâm như vậy, Tư Tuyết khinh bỉ hừ một tiếng, lúc này nàng mới quay sang Vân Hiên.
Vân Hiên vội vàng chuyển tầm mắt nhìn về phía Hàn Hâm và vỗ một cái lên đầu y.
“Còn đứng ngơ ngác ở đây làm gì? Không nhanh thu dọn sạp hàng đi, tối nay ngươi không muốn ăn cơm đúng không?” Vân Hiên hung tợn nói với Hàn Hâm.
Hàn Hâm ấm ức sờ lên đầu của mình, xoay người đi dọn hàng.
Vân Hiên cũng tiến lên trợ giúp, thỉnh thoảng hắn ta còn thở dài một hơi.
Nhất thời Tư Tuyết không nhịn được mà phì cười, tiến lên trợ giúp.
“Ta đã nghĩ ra một cách có thể bán cải trắng, các ngươi yên tâm, ngày mai ta có thể bán hết toàn bộ.
” Tư Tuyết vừa dọn hàng vừa nói với hai người.
Nghe Tư Tuyết nói như vậy, hai người đồng loạt sửng sốt, cùng nhìn Tư Tuyết.
Cảm giác được họ đang nhìn mình, Tư Tuyết cũng hơi sửng sốt, sau đó ngước lên và chớp mắt với hai người họ.
“Nhìn ta làm gì? Nhanh chóng dọn hàng đi, tối nay ta còn có việc muốn làm đây này!” Tư Tuyết nói với Hàn Hâm và Vân Hiên.
Hàn Hâm kinh ngạc, sau đó vội vàng vâng một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục làm việc, còn Vân Hiên thì vẫn nhìn chằm chằm Tư Tuyết.
Thấy Vân Hiên vẫn cứ nhìn mình như vậy, Tư Tuyết ngẩn ra.
“Sao vậy?” Tư Tuyết hỏi.
“Có phải sau khi ngươi bán hết một trăm củ cải trắng này xong thì ngươi sẽ đi đúng không?” Vân Hiên im lặng một lúc lâu rồi bất ngờ hỏi.
Nghe Vân Hiên nói thế, Tư Tuyết ngơ ngác, sau đó gật đầu.
“Có vấn đề gì không?” Qua một lúc, Tư Tuyết mới hỏi.
“Không có gì.
” Vân Hiên buồn bực trả lời một câu, cúi đầu làm chuyện của mình.
Nhìn Vân Hiên như vậy, Tư Tuyết gãi cái đầu mờ mịt của mình, nhún nhún vai, tật xấu của hắn ta đó chính là hỏi những câu hỏi không thể hiểu nổi.