Sau khi thu dọn hàng xong, mấy người nhanh chóng trở lại khách điếm.
Vừa về đến nơi, Tư Tuyết đã nói ra việc nàng muốn giao cho Hàn Hâm và Vân Hiên.
Hai người nghe Tư Tuyết nói xong thì đều dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp mà nhìn nàng.
Màn đêm buông xuống.
Tối nay đặc biệt náo nhiệt, tại hội trường tổ chức cuộc thi chọn mỹ nhân tụ tập đông người, nhóm người Tư Tuyết phải đến sớm mới có thể chen vào được.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, Tư Tuyết còn chạy đến nhìn thử.
Nơi này không khác biệt mấy so với thanh lâu, lầu trên lầu dưới đều ngồi đầy là người, ở giữa có một cái sân khấu giống như loại vũ nữ chuyên dùng để khiêu vũ.
“Tư Tuyết, ngươi làm gì vậy, sao ngươi lại tới tham gia cuộc thi này?” Vân Hiên xách một đống đồ vật và phàn nàn với Tư Tuyết.
Cả ngày chỉ biết lao vào những việc thiêu thân.
“Ngươi quản ta sao?” Tư Tuyết lên lầu và tìm một vị trí ngồi xuống, trừng mắt nhìn Vân Hiên.
Vân Hiên hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết, không nói gì thêm.
Hàn Hâm cũng yên lặng ngồi xuống mà chẳng nói gì.
Lúc này, một nam nhân đi về phía Tư Tuyết và ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Xin hỏi cô nương, bên cạnh cô nương có ai ngồi không?” Nam nhân đó có dáng vẻ thư sinh, nói chuyện rất ôn hoà lễ phép, mang theo một loại khí chất thư sinh.
Tư Tuyết nhìn sang, một cái bàn có thể ngồi bốn người, bọn họ chỉ có ba người.
“Không có ai, ngươi ngồi đi.” Tư Tuyết nói với người kia.
“Tại hạ là Vũ Văn Hi, xin hỏi tên họ của cô nương là gì?” Người kia ngồi xuống thì chắp tay nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết cầm một hạt đậu phộng trên bàn ném vào bên trong miệng, liếc nhìn người nọ một cái, không đáp lời.
Vân Hiên và Hàn Hâm ngồi ở bên cạnh cùng quan sát cái người tên Vũ Văn Hi kia, nhất là Vân Hiên, hắn ta bày ra vẻ mặt không mấy thiện cảm, vì hắn ta vừa liếc mắt một cái đã nhận ra được tên này có ý đồ.
Thấy Tư Tuyết không nói gì, Vũ Văn Hi cười xấu hổ rút tay về: “Cô nương không muốn nói thì thôi vậy.”
“Ta tên là Tư…” Tư Tuyết tiếp tục ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, hững hờ nói.
Vừa mới nói một chữ “Tư”, Vân Hiên đã dùng sức ho một tiếng.
Tư Tuyết lập tức phản ứng lại, lúc báo danh cuộc thi chọn mỹ nhân này nàng đã dùng tên giả.
“À, ta tên Huyết Tiểu Bản, ngươi gọi ta là Tiểu Bản được rồi.” Tư Tuyết mặt không đổi sắc nói với Vũ Văn Hi.
Lúc này, vẻ mặt Vân Hiên mới khá hơn đôi chút.
Nghe được ba chữ Huyết Tiểu Bản, Vũ Văn Hi sửng sốt, sau đó hắn ta cầm một trang giấy trên bàn lên nhìn, phía trên trang giấy đó chính là danh sách tham gia cuộc thi chọn mỹ nhân lần này.
Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua, ở mặt cuối cùng thấy được ba chữ Huyết Tiểu Bản thì hắn ta lại ngẩn người lần nữa.
“Thì ra Tiểu Bản cô nương tham gia cuộc thi chọn mỹ nhân lần này.” Vũ Văn Hi mỉm cười nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết gật nhẹ đầu, không hề nói gì.
“Cô nương không đi chuẩn bị gì sao? Những người khác đều đang chuẩn bị đấy.” Vũ Văn Hi tiếp tục nói.
Tư Tuyết nhìn vào nhóm người ồn ào dưới lầu mà lắc đầu: “Không cần thiết.”
Vân Hiên bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Người này cũng thật là, cứ nói chuyện không đâu với Tư Tuyết, còn cả Tư Tuyết nữa, cứ để ý đến hắn ta làm gì.
“Người hai lần được giải nhất vào hai năm vừa qua chính là vũ nữ đẹp nhất Cô Vực, Điệp Y cô nương, không biết nàng ta còn có thể giành lấy danh hiệu đệ nhất lần thứ ba hay không?” Vũ Văn Hi nhìn Tư Tuyết, cười nói.
Nghe hắn ta nói vậy, Tư Tuyết sửng sốt, sau đó nàng cầm danh sách qua xem.
Nàng là người cuối cùng ra trận, mà người phía trước nàng chính là Điệp Y.
“Nàng ta rất đẹp sao?” Tư Tuyết ngước mắt nhìn Vũ Văn Hi và hỏi.