Nghe thấy Tư Tuyết hỏi vậy, Vũ Văn Hi sửng sốt, sau đó lập tức cười gật đầu.
“Vậy cũng không hẳn.
Điệp Y cô nương là vũ nữ đệ nhất Cô Vực, có thể nói là vừa múa một điệu đã nổi cả thiên hạ, mười ba tuổi đã vang danh khắp Cô Vực.
Từ sau lần thứ nhất nàng ta tham gia cuộc thi này và lấy được hạng nhất, không biết bao nhiêu người đều ghen ghét vẻ đẹp của nàng ấy!” Vũ Văn Hi nói với khuôn mặt kích động.
Tư Tuyết trừng mắt nhìn, sau đó quay sang Vân Hiên.
“Áp lực của ta lớn lắm đấy, Vân Hiên à.
” Tư Tuyết cười hai tiếng, hững hờ nói với Vân Hiên, cơ bản là hoàn toàn không có bộ dáng của một người đang chịu áp lực lớn.
“Vậy chúng ta đi thôi, không tham gia nữa.
” Vân Hiên vội vàng nói ngay rồi cầm lấy kiếm của mình muốn rời khỏi.
Thấy Vân Hiên muốn đi, Hàn Hâm sửng sốt và cũng chuẩn bị rời đi.
“Ngồi xuống hết cho ta!” Tư Tuyết rống lên với hai người.
Trong nháy mắt đó, hai người về lại trên ghế một lần nữa, động tác nhanh như chớp.
Tư Tuyết hừ một tiếng, lúc này mới không tiếp tục so đo.
Vũ Văn Hi ở bên cạnh cười cười, đưa tay muốn chạm vào tay Tư Tuyết: “Nhưng nếu là Tiểu Bản cô nương, nói không chừng có thể tốt hơn so với Điệp Y…”
Còn chưa nói xong, tay Vũ Văn Hi đã bị Vân Hiên một phát bắt được.
“Đừng chạm vào nàng ấy.
” Trong mắt Vân Hiên loé lên ánh sáng lạnh và nói với Vũ Văn Hi.
“Tiểu huynh đệ đây là ý gì, tại hạ không có ác ý.
” Vũ Văn Hi sửng sốt, cười xấu hổ hai tiếng nói với Vân Hiên.
Vân Hiên lập tức lạnh lùng cười khẩy.
“Ta đây chỉ vì muốn tốt cho ngươi, nếu vừa nãy ngươi thật sự chạm vào nàng, nói không chừng ngươi đã biến thành thịt nát rồi.
” Vân Hiên nói một cách đầy lạnh lùng.
Hắn ta không nói linh tinh, nếu người này chạm vào Tư Tuyết thì đã sớm bị Thừa Ảnh loạn kiếm chém chết.
Nụ cười của Vũ Văn Hi càng thêm xấu hổ.
“Được rồi, Vân Hiên, buông tay đi.
” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Vân Hiên hừ một tiếng, lúc này mới chuẩn bị buông hắn ta ra.
Bất chợt Vân Hiên cảm thấy trong ống tay áo của Vũ Văn Hi có thứ gì đó, hắn ta lập tức nhíu mày.
Kế tiếp, Vân Hiên lấy vật kia từ trong ống tay áo của Vũ Văn Hi ra, đó là một gói thuốc bột.
“Đây là cái gì?” Vân Hiên lạnh giọng hỏi.
“Để ta nhìn xem.
” Không đợi Vũ Văn Hi mở miệng, Tư Tuyết trực tiếp cầm lấy.
Nàng mở gói thuốc bột ra ngửi ngửi, sau đó lập tức cau mày lại.
Gói thuốc này giống hệt loại thuốc lúc trước Hi Thần hạ thuốc nàng.
Nháy mắt, đôi mắt của Tư Tuyết kết thành hàn băng, nàng đập gói thuốc bột xuống bàn thật mạnh.
Vũ Văn Hi lập tức giật mình nhưng hắn ta vẫn giả bộ trấn định.
“Tiểu Bản cô nương, cô nương đang…” Vũ Văn Hi ngơ ngác mở miệng.
“Còn giả vờ sao? Không phải ngươi nhận ra ta sao? Còn gọi Tiểu Bản cô nương làm gì?” Tư Tuyết lập tức cười lạnh.
Trước đó, khi người này nghe nàng xưng một cái tên quái lạ Huyết Tiểu Cầu thì không có một chút phản ứng nào, giờ nghĩ lại thì chẳng phải là do hắn ta đã biết nàng là ai rồi sao.
“Ta…” Vũ Văn Hi sững sờ, trên trán bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.
“Một lần chưa đủ còn nghĩ đến lần thứ hai sao?” Tư Tuyết tiếp tục hỏi.
Dứt lời, không đợi Vũ Văn Hi nói chuyện, Tư Tuyết nhìn Vân Hiên.
“Lôi hắn ta ra ngoài, dùng sức đánh cho ta!” Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói với Vân Hiên.
Mặc dù Vân Hiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe thấy có thể đánh cái tên này, hai mắt hắn ta lập tức tỏa sáng.
Vân Hiên đã thấy không vừa mắt tên Vũ Văn Hi này lâu rồi, từ sớm đã muốn đánh hắn ta.
“Không thành vấn đề, đi thôi!” Vân Hiên bắt lấy Vũ Văn Hi và lôi cả người hắn ta ra ngoài.
Tư Tuyết tức giận đến mức thở hồng hộc, không ngờ rằng nàng đã rời khỏi điện Cô Tinh mà Hi Thần còn dám sai tay chân đến đây.