“Vậy thì hai người chúng ta mỗi người hét một câu.
” Vân Hiên thở dài, bất đắc dĩ nói.
Hàn Hâm nghĩ một lúc, thấy chỉ có thể như vậy thôi thì gật đầu.
“Vậy ngươi hét trước đi.
” Vân Hiên nói với Hàn Hâm.
Nghe Vân Hiên nói vậy, Hàn Hâm lập tức không vui, y dùng sức lắc đầu: “Ngươi trước đi.
”
“Ngươi trước.
”
“Không, ngươi trước.
”
Tư Tuyết nhìn hai người họ đẩy đi đẩy lại thì ước gì có thể tiến lên đá bay cả hai người họ, đúng là chỉ có phá là giỏi!
“Trời ơi, oẳn tù tì đi.
” Cuối cùng Vân Hiên vẫn lùi một bước.
Hắn ta lười so đo với Hàn Hâm.
Hàn Hâm thấy Vân Hiên nói oẳn tù tì thì im lặng một lúc rồi cảm thấy đây cũng là một cách, thế là y gật đầu.
“Vậy thì oẳn tù tì, nếu ta thắng thì ngươi không được đổi ý đâu đấy.
” Hàn Hâm nói với Vân Hiên.
Vân Hiên lập tức liếc Hàn Hâm với ánh mắt coi thường.
“Vân Hiên ta là ai chứ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta giống cái loại sẽ đổi ý sao?” Vân Hiên không vui lườm Hàn Hâm.
“Giống.
” Hàn Hâm thật thà gật đầu.
Tư Tuyết đứng cách đó không xa nhíu mày nhìn hai bọn họ, bởi vì khoảng cách nên nàng không nghe thấy bọn họ đang nói gì, bây giờ nàng căn bản không biết hai người họ định làm gì nữa.
Chỉ thấy Vân Hiên và Hàn Hâm bắt đầu ra kéo búa bao, hơn nữa còn từ ba ván thắng hai chuyển thành năm ván thắng ba rồi lại bảy ván thắng năm, cuối cùng bắt đầu đánh nhau, suýt nữa thì lật cả sạp hàng.
“Ta…” Tư Tuyết cảm thấy không còn gì để nói nữa, chỉ muốn tiến lên tóm lấy hai người họ đánh chết luôn cho xong.
Hai tên này thật sự muốn chết phải không!
Đợi một hồi lâu, hai người họ chẳng những không dừng lại mà còn đánh nhau kịch liệt hơn, Tư Tuyết thật sự hận không thể xé rách hai người họ.
Nàng nhặt một hòn đá từ dưới đất rồi ném thẳng vào giữa hai người họ.
Đột nhiên bị một hòn đá nện tới, hai người họ đều sững người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Tư Tuyết.
“Làm gì vậy, mau hét đi!” Tư Tuyết dùng khẩu hình miệng nói với bọn họ, khuôn mặt tức giận.
Dừng lại một chút, Tư Tuyết vẫn sợ bọn họ không hiểu khẩu hình miệng của nàng, lại bắt đầu khua tay múa chân với bọn họ.
“Mau lên, Tư Tuyết đang giục chúng ta kìa.
” Vân Hiên nhìn về phía Hàn Hâm, không vui nói.
“Rõ ràng là ngươi thua rồi, sao ngươi không hét trước đi chứ?” Hàn Hâm trừng mắt nhìn Vân Hiên, trả lời không hề yếu thế.
Tư Tuyết nhìn dáng vẻ này của họ thì biết lại muốn đánh nhau nữa rồi!
“Trời đất ơi!” Tư Tuyết vỗ đầu mình, lập tức thấy hết chỗ nói.
Nếu cứ như vậy thì chờ phiên chợ kết thúc bọn họ vẫn không thể bán hết được chỗ cải trắng này, nàng không muốn để mặc cho tên Vân Hiên kia xử trí đâu.
“Cái gì mà ta thua chứ, rõ ràng là ngươi thua, ngươi chớ nói bậy.
” Vân Hiên hừ một tiếng, thở hổn hển nói.
Nghe Vân Hiên nói vậy, Hàn Hâm lập tức cảm thấy không phục.
“Ta không thua đâu nhé, trước đó đã nói là năm ván thắng ba, ngươi nằng nặc đòi bảy ván thắng năm, ta không phục!” Hàn Hâm hùng hồn nói.
Trước đó vẫn luôn là y thắng, bởi vì y quá tự tin nên mới đồng ý với Vân Hiên bảy ván thắng năm.
Nhưng dù sao y vẫn có thể coi như không có ván cuối cùng kia, trong đánh cờ vẫn có thứ gọi là đi lùi một bước mà, y có quyền hối hận, có gì không được chứ.
“Ngươi nói cái gì?” Vân Hiên híp mắt lại nhìn Hàn Hâm, dùng giọng điệu uy hiếp hỏi y.
“Hai người các ngươi thử ầm ĩ thêm một câu nữa thử xem?” Giọng nói của Tư Tuyết đột nhiên vang lên bên tai hai người.