“Gì cơ, Tiểu Bản cô nương?”
“Đúng là Tiểu Bản cô nương!”
“Mọi người mau đến đây này, Tiểu Bản cô nương ở đây!”
Trong nhất thời hiện trường cực kỳ sôi nổi, dường như tất cả mọi người đều vây đến đây, Vân Hiên và Hàn Hâm nhìn nhau, yên lặng cúi đầu.
“Tiểu Bản cô nương, sao ngài lại ở đây?” Một người chắp tay với Tư Tuyết, lễ phép hỏi.
Tư Tuyết cười, chỉ vào sạp cải trắng mà hai người Vân Hiên bày ra: “Ta đến mua rau…”
Sau khi nói xong chính nàng cũng thấy hơi chột dạ.
Nhưng mà nàng là ai chứ, cho dù lừa người cũng phải lý lẽ hùng hồn, lừa đảo cũng phải có cốt khí! Vả lại nàng dựa vào bản lĩnh của mình để lừa không được hả!
“À mua rau sao, cô nương không cần trả tiền, để ta trả thay cô nương.
” Lập tức có người nói.
Nói rồi đã muốn tiến lên mua rau.
Vân Hiên và Hàn Hâm vừa nghe thấy có người muốn mua rau thì đôi mắt lập tức sáng lên, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người kia.
Tư Tuyết vội tiến lên cản hắn ta lại: “Vị công tử này, tuyệt đối không được đâu, chắc công tử không biết rau cải trắng ở đây rất đắt, công tử đừng lãng phí vì Tiểu Bản.
”
Nói xong Tư Tuyết ngước lên nhìn hắn ta, chớp mắt.
Miệng thì nói không muốn nhưng ánh mắt lại đang nói muốn!
Thấy ánh mắt của Tư Tuyết, người kia ngón rực cả người, hắn ta hít sâu một hơi, đột nhiên chảy máu mũi.
“Công tử chảy máu rồi.
” Tư Tuyết chớp mắt, sau đó đưa khăn tay của mình ra.
May mà để giả vờ thục nữ nên hôm nay nàng có mang theo khăn tay.
“Nào, để Tiểu Bản lau cho ngươi.
” Tư Tuyết cười hì hì nói.
“Tiểu Bản cô nương…” Người kia tuỳ tiện lau mũi hai lần rồi nhìn Tư Tuyết.
Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào họ, trong nhất thời quên cả nói chuyện, cứ nhìn Tư Tuyết đưa tay tới.
“Khụ khụ.
” Trong lúc im lặng, Vân Hiên dùng sức ho khan hai tiếng.
Mọi người hoàn hồn trong nháy mắt, tất cả đều nhìn về phía Vân Hiên, Hàn Hâm và Tư Tuyết cũng ngẩn người, cùng nhìn về phía hắn ta.
Tư Tuyết ngước mắt nhìn Tư Tuyết, nghiêm khắc lườm nàng một cái, Tư Tuyết lập tức chết lặng.
Sau đó ánh mắt bất thiện của Vân Hiên chuyển đến nam nhân đang chảy máu mũi, Vân Hiên ngồi trên ghế, hơi ngửa về phía sau, hai chân đặt trên sạp cải trắng, Tư Tuyết nhíu mày ngay tức khắc.
Dáng vẻ hắn ta như đại ca thế kia là đang muốn làm gì vậy.
“Làm sao, không có tay hả?” Vân Hiên nhìn người kia, lạnh nhạt nói.
Nghe Vân Hiên nói vậy, những người khác phản ứng lại trong chớp mắt, tất cả đều căm thù nhìn chằm chằm vào người kia.
“Đúng vậy, ngươi không có tay hả?”
“Đúng thế, không biết tự lau đi à, sao còn cần Tiểu Bản cô nương lau giúp ngươi chứ?”
Người kia cũng vội phản ứng lại, lúng túng gật đầu với Tư Tuyết, nhận khăn tay trong tay Tư Tuyết rồi yên lặng lau máu mũi.
Lúc này một đám người chen đến đây.
“Tiểu Bản cô nương muốn mua cải trắng đúng không, bọn ta mua cho ngươi.
”
Tư Tuyết mấp máy môi, nghĩ ngợi một lúc xem nên trả lời thế nào thì mới thục nữ, không phá huỷ hình tượng của Huyết Tiểu Bản.
“Các công tử phải suy nghĩ cho kỹ nhé, cải trắng này không phải đắt bình thường đâu.
” Tư Tuyết nhỏ giọng nói.
Dáng vẻ khúm núm kia lọt vào trong mắt mọi người, quả thực cực kỳ đáng yêu, bọn họ đều là những người thương hoa tiếc ngọc, mỗi người đều rung động không chịu nổi.
Vẻ mặt Vân Hiên thì khinh thường.
Hắn ta đã biết hoá ra cách mà Tư Tuyết nói là làm duyên làm dáng trước mặt nhiều người như vậy, đúng là không còn thể thống gì nữa.