Quyền Mạch Ngự nhìn từng người một, gật đầu, Tư Tuyết lập tức cảm thấy không ổn.
“Chủ tử bình tĩnh đã!” Tư Tuyết ôm chặt Quyền Mạch Ngự, hét lên.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, đưa tay nắm chặt tay đang ôm mình của Tư Tuyết, ngón tay dần dần siết chặt lại, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết như vậy.
Cảm nhận được sức lực của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết lập tức sững người, ngơ ngác ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự: “Chủ… chủ tử, ngài thật sự tức giận sao?”
Quyền Mạch Ngự nhìn chằm chằm Tư Tuyết một lúc rồi không để ý đến nàng nữa mà nhìn về phía Vân Hiên, phát hiện Vân Hiên không mang kiếm thì lại nhìn Hàn Hâm.
Tiếp xúc với ánh mắt của Quyền Mạch Ngự thì Hàn Hâm lập tức giật nảy mình, bị dọa đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.
“Hàn Hâm, đưa kiếm của ngươi cho ta.
” Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, trầm giọng nói.
“Vâng!” Hàn Hâm vội vàng vâng lời, sau đó cầm kiếm của mình tiến lên đưa cho Quyền Mạch Ngự.
Tư Tuyết giật mình, vội vàng muốn đi lên đoạt lấy kiếm của Hàn Hâm nhưng Quyền Mạch Ngự lại nắm lấy thanh kiếm trước nàng.
“Chủ tử đừng xúc động, tuyệt đối đừng xúc động, đưa kiếm cho ta được không?” Tư Tuyết mấp máy môi, nhìn chằm chằm vào Quyền Mạch Ngự.
“Im miệng.
” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng trả lời rồi lại nhìn đôi tay đang ôm chặt mình của Tư Tuyết: “Buông tay, đừng cản trở ta.
”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết cực kỳ ấm ức bĩu môi nhưng không hề buông tay ra.
Quyền Mạch Ngự không quan tâm đến nàng nữa, hơi híp mắt nhìn về phía những người vừa nói kia.
Tư Tuyết cắn răng, lấy một bao thuốc bột từ trong thắt lưng của mình ra, dùng sức vẩy về phía đám người kia, thuốc bột mau chóng được vẩy ra, bị những người kia hút vào, tất cả bọn họ đều ngã xuống đất trong nháy mắt.
Thấy mình đã dùng hết thuốc bột thì trái tim Tư Tuyết chảy máu.
“Chủ tử, bọn họ đều là con dân của Cô Vực, ngài không thể giết bọn họ được.
” Tư Tuyết nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, nhỏ giọng nói.
“Trẫm muốn làm gì còn cần ngươi đồng ý hay sao?” Quyền Mạch Ngự ngước mắt đối mắt với Tư Tuyết, lạnh lùng hỏi.
Tư Tuyết vội vàng ôm lấy Quyền Mạch Ngự, chui vào ngực hắn, không nói câu nào, dáng vẻ rụt rè sợ hãi, Quyền Mạch Ngự vừa nhìn thấy thì đã nổi nóng.
“Ôi chao, chủ tử ngài qua đây ta và ngài tìm một chỗ nói cho rõ ràng.
” Tư Tuyết im lặng hồi lâu rồi buồn bã nói.
Nói xong thì nắm tay Quyền Mạch Ngự kéo đi.
Tư Tuyết thoáng nhìn thanh kiếm trong tay Quyền Mạch Ngự, nhíu mày, đưa tay cầm lấy cây kiếm trong tay hắn: “Chủ tử, nào nào, đưa kiếm cho ta đi.
”
Nhưng Quyền Mạch Ngự nắm thật chặt trong tay, Tư Tuyết làm thế nào cũng không lấy ra được.
“Chủ tử, đưa cho ta đi, ngài cầm cái này người ta sợ lắm…” Tư Tuyết bĩu môi, ấm ức nói.
Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói vậy thì nhíu mày, trong tay thả lỏng, Tư Tuyết vội lấy thanh kiếm trong tay Quyền Mạch Ngự ra, cẩn thận đặt xuống đất, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Hâm đến lấy.
Sau đó Tư Tuyết nắm tay Quyền Mạch Ngự đi sang một bên.
Sau khi dẫn Quyền Mạch Ngự đến một nơi vắng vẻ không người thì Tư Tuyết mới nhìn về phía hắn.
“Chủ tử, ta…” Tư Tuyết mở miệng muốn giải thích cho mình.
Vẫn chưa nói hết thì Quyền Mạch Ngự đã nắm lấy cổ tay nàng, Tư Tuyết lập tức sững người.
Khuôn mặt Quyền Mạch Ngự không kiên nhẫn kéo Tư Tuyết sang, ấn nàng lên tường, một tay chống tường, vây nàng trong giữa hai cánh tay của mình.
“Vội muốn làm thê tử người khác như vậy sao?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi, trong giọng nói lộ rõ sự không vui.
Tư Tuyết ngẩn người, chớp mắt, cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.