“Không sao.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự một hồi lâu, ngơ ngác trả lời.
Quyền Mạch Ngự khẽ nheo mắt nhìn thoáng qua Tư Tuyết, hắn không nói gì nữa chỉ xoay người đi.
Đêm nay Thanh Nha thu dọn đồ đạc cho Tư Tuyết.
“Cô nương, ngài thích ăn món này nên phải mang nhiều hơn…” Thanh Nha vừa thu dọn vừa nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết ngồi trên chiếc bàn bên cạnh, tay cầm Chi Huy.
Trên bàn có một bình rượu, Tư Tuyết đang dùng rượu để mài lưỡi dao của Chi Huy.
“Dù gì ngươi cũng đã ở bên cạnh ta vài ngày, giờ phải trả ngươi về, ta cảm thấy hơi tiếc nuối.” Tư Tuyết thở dài, nhìn Chi Huy lẩm bẩm.
“Nếu ngài đã tiếc thì ngài đừng đi!” Thanh Nha nghĩ Tư Tuyết đang nói chuyện với mình nên trả lời.
Nghe Thanh Nha nói, Tư Tuyết khẽ mỉm cười, nàng không nói gì, chỉ tiếp tục lau Chi Huy.
Thanh Nha thấy Tư Tuyết không quan tâm đến mình thì thở dài, im lặng thu dọn đồ đạc cho Tư Tuyết.
“Được rồi, Thanh Nha, ngươi đừng thu dọn nữa.
Mai ta sẽ đi một mình, không mang gì theo đâu.” Tư Tuyết nói với Thanh Nha.
Thanh Nha ngạc nhiên quay đầu nhìn Tư Tuyết rồi lại nhìn tay nải trong tay mình, nàng ấy òa khóc.
Tự nhiên Thanh Nha khóc, Tư Tuyết sợ đến mức suýt chút ném Chi Huy xuống đất.
“Sao vậy sao vậy?” Tư Tuyết vội vã hỏi.
Đang bình thường mà sao tự nhiên lại khóc.
Tư Tuyết vội vàng đứng dậy đến trước mặt Thanh Nha, nàng sốt ruột không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Có phải ngươi giẫm trúng đinh không?” Tư Tuyết nghiêm túc hỏi.
“Cô nương, ta không nỡ rời xa ngài!” Thanh Nha òa khóc ôm Tư Tuyết thật chặt.
Tư Tuyết đờ người, nàng bị Thanh Nha ôm, không nói gì và cũng không biết nên nói gì.
“Cô nương, sao ngài lại không mang gì theo.
Nếu ngài cứ bỏ đi như thế thì biết sống thế nào…” Thanh Nha tiếp tục khóc lóc.
“Ôi trời, được rồi đừng khóc nữa, nhìn ngươi kìa.” Tư Tuyết đẩy Thanh Nha ra lau nước mắt cho nàng ấy.
“Ta lo cho ngài mà…” Thanh Nha tự lau nước mắt, hít mũi, oán trách nàng.
Tư Tuyết bật cười kí đầu Thanh Nha rồi chậc chậc.
“Đúng là nước mắt nữ nhân là thứ vô dụng nhất, hở chút là khóc, ta còn tưởng ngươi bị gì đó.” Tư Tuyết trừng Thanh Nha một cái rồi lắc đầu thở dài.
Phụ nữ luôn đa sầu đa cảm, xa nhau một chút thôi cũng khóc.
Lúc trước khi nàng đi làm nhiệm vụ đã từng chứng kiến rất nhiều cuộc chia ly nhưng nàng đâu có khóc.
Có lúc nàng nhìn đồng đội chấp hành nhiệm vụ chết trước mặt nàng, nàng không rơi một giọt nước mắt nào nhưng nàng sẽ báo thù cho họ, đánh người đã giết họ thành tổ ong vòi vẽ rồi mới róc thịt lóc xương.
“Ngài nói cứ như ngài không phải phụ nữ vậy.” Thanh Nha lau nước mắt xong trừng Tư Tuyết, tức giận nói.
Nghe Thanh Nha nói, Tư Tuyết cười cười.
“Vốn dĩ ta cũng chẳng phải nữ tử yếu đuối, ta là nữ hán tử.” Tư Tuyết hùng hồn nói.
Thanh Nha bĩu môi, nàng ấy không nói gì chỉ tiếp tục thu dọn đồ đạc cho Tư Tuyết.
“Được rồi, đừng thu dọn nữa, mai ta không mang gì theo đâu.
Ngươi sợ ta chết đói hả?” Tư Tuyết giành đồ trong tay Thanh Nha, bất lực nói.
Tư Tuyết nàng chỉ chết vì no chứ không bao giờ chết vì đói.
“Ừm, ta cho rằng ngài sẽ chết đói.” Thanh Nha hít mũi gật đầu.