Tư Tuyết gật đầu với vẻ mặt ta hiểu rồi.
Giống như Đông Lăng nộp tiền bảo kê cho Cô Vực nên Cô Vực bảo kê thôi đúng không, nàng hiểu mà.
“Nam U thì ta biết, đó là kẻ thù của chúng ta, còn ba quốc gia khác thì sao.” Tư Tuyết ngẩng đầu hỏi Vân Hiên.
“Nam U và Cô Vực là kẻ thù, Nam U thường xuyên xâm chiếm Cô Vực chúng ta, thậm chí còn lăm le Đông Lăng như hổ rình mồi.
Ba quốc gia khác thì trước mắt Tây Ninh và Bắc Dương đang theo chủ trương hòa bình, còn Quan Cao thì có dã tâm nhưng chưa hành động.” Vân Hiên trả lời.
Tư Tuyết gật đầu nhìn Vân Hiên, ánh mắt ngập tràn sự khen ngợi.
Không ngờ Vân Hiên cũng quan tâm chuyện quốc gia đại sự, rất đáng khen!
“Được, ta đã hiểu về những nước láng giềng rồi nên ta sẽ hỏi về Cô Vực.
Bây giờ thế lực Cô Vực đang phân bố như thế nào?” Tư Tuyết nhìn bản đồ hỏi Vân Hiên.
Bây giờ mà Cô Vực chưa kiến quốc đã chứng minh Cô Vực vẫn đang rất loạn, ít nhất có nơi vẫn chưa bị Quyền Mạch Ngự thu phục.
Vân Hiên nhìn Tư Tuyết rồi nhìn sang bản đồ.
Mặc dù hắn ta không biết Tư Tuyết hỏi chuyện này làm gì nhưng nếu kể cho nàng nghe cũng không sao, dù sao nàng cũng không làm được gì.
“Nơi này của Cô Vực là cánh đồng hoang vu, là địa bàn của quân phản loạn.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết hiểu rồi gật đầu, thì ra cũng có quân phản loạn.
“Quân phản loạn là một nhánh lớn hay chia ra thành nhiều thế lực con?” Tư Tuyết lại hỏi.
“Quân phản loạn chỉ có một nhánh, bọn họ quy phục một người, lòng lang dạ sói, sớm muộn gì cũng có một ngày bị diệt trừ!” Mắt Vân Hiên lóe lên trầm giọng nói.
Tư Tuyết nhìn Vân Hiên cười cười.
“Ngươi lợi hại lắm Vân Hiên.” Tư Tuyết trêu Vân Hiên.
Vân Hiên trừng Tư Tuyết, không thèm quan tâm đến nàng mà tiếp tục chỉ vào một phần khác của Cô Vực trên bản đồ.
“Quân phản loạn đã hành động rồi nhưng chúng không khởi xướng chiến tranh vì quân doanh của Cô Vực chúng ta nằm ngay bên cạnh nên bọn họ không dám làm liều.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
“Quân doanh à…” Tư Tuyết tự lẩm bẩm.
Nàng rất quan tâm về nơi gọi là quân doanh, lần trước Quyền Mạch Ngự nói đưa nàng đi nhưng không đi được.
Nàng còn đang nghĩ khi nào có cơ hội sẽ đến đó thử một lần.
“Bên cạnh cánh đồng hoang vu là rừng núi, hầu như trên núi toàn là thổ phỉ.
Tuy đám thổ phỉ đó không giết người nhưng thường đến nơi bá tánh sinh sống để cướp đoạt vài thứ, cũng tội ác tày trời.” Vân Hiên nghiến răng nói.
Xem ra con đường giải quyết nội loạn vẫn đang rất khó khăn.
Tư Tuyết gật đầu nhìn bản đồ, khu rừng núi địa bàn của thổ phỉ nằm ngay bên cạnh nơi cư ngụ của bá tánh nên cướp đồ của bá tánh cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
“Được rồi, ta đã trả lời hết những câu hỏi của ngươi, ngươi còn muốn hỏi gì không?” Vân Hiên ngẩng đầu hỏi Tư Tuyết.
Tư Tuyết lắc đầu.
Nàng không còn muốn hỏi gì nữa, bây giờ nàng đã biết những gì nàng nên biết rồi.
“Vậy ta đi đây.” Tư Tuyết gật đầu.
“Ừm.” Tư Tuyết gật đầu.
Sau đó Vân Hiên đứng dậy rời đi, chờ khi Vân Hiên đi rồi, Tư Tuyết nằm một mình trên giường suy nghĩ rất nhiều.
Nàng nghĩ nên giải quyết quân phản loạn và Nam U đầy dã tâm thế nào.