Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, Tư Tuyết đi dạo một mình, lang thang đến tẩm điện của Quyền Mạch Ngự.
Nàng đứng trước cửa một hồi lâu do dự không biết có nên vào không.
“Ngươi đứng đây làm gì?” Bỗng nhiên giọng của Quyền Mạch Ngự vang lên bên tai Tư Tuyết.
Tư Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thẳng vào Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử, ngài không ở trong đó à?” Tư Tuyết hỏi.
“Sao vậy? Tìm ta có chuyện gì không?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết cười, tiện thể hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết mỉm cười.
Quả nhiên bây giờ hắn không xưng “trẫm” nữa mà chuyển qua xưng “ta”, lúc trước nàng không hề nghe nhầm.
“Khụ khụ, không có chuyện gì.” Tư Tuyết ho khan, trả lời qua loa.
Miệng thì nói không có gì nhưng Tư Tuyết đã duỗi tay mở cửa tẩm điện của Quyền Mạch Ngự ra bước vào.
Quyền Mạch Ngự nhìn động tác của Tư Tuyết, hắn khẽ mỉm cười, vào theo rồi đóng cửa lại.
Tư Tuyết thấy Quyền Mạch Ngự đóng cửa thì hơi bất ngờ, bỗng nhiên nàng thấy hơi căng thẳng một cách khó hiểu, vội vã bước vào ngồi xuống bàn bên cạnh, rót cho mình một ly nước rồi uống ừng ực.
Quyền Mạch Ngự đi sau lưng Tư Tuyết duỗi tay ra ôm chặt lấy nàng.
“Chủ tử, ngài làm gì vậy…” Tư Tuyết sốt ruột muốn đẩy Quyền Mạch Ngự ra.
Quyền Mạch Ngự ôm chặt hơn, thậm chí còn cọ mặt mình vào mặt Tư Tuyết.
“Chủ tử, sao ta cảm thấy bây giờ ngài bám ta quá vậy?” Tư Tuyết cười ranh mãnh.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự ngừng lại một chút rồi tiếp tục ôm nàng.
“Ừm.” Quyền Mạch Ngự im lặng một lúc rồi thì thầm.
Tư Tuyết bất ngờ, tim đập loạn xạ.
Chỉ một chữ đơn giản mà lại làm tim nàng đập loạn xạ, bản thân nàng thì mơ màng.
“Bây giờ ta rất sợ ngươi rời xa ta.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Suốt mấy ngày Tư Tuyết hôn mê, hắn luôn có cảm giác Tư Tuyết sẽ bỏ hắn mà đi, cảm giác này rất khó chịu.
Hắn không rõ lai lịch, thân phận của nữ nhân này.
Nàng cũng không có bối cảnh hay thân thế, hắn lo một ngày nào đó Tư Tuyết sẽ ra đi bất ngờ như cách mà nàng đến.
“Ui trời, sao tự dưng ngài đa sầu đa cảm quá vậy?” Tư Tuyết mím môi gượng gạo nói, nói xong nàng xoay người nhìn Quyền Mạch Ngự, hai người nhìn nhau chằm chằm.
“Chủ tử, ta quyết định tạm thời bây giờ ta sẽ không đi.” Tư Tuyết suy nghĩ một chốc rồi nói với Quyền Mạch Ngự.
Nàng đã suy nghĩ thật lâu rồi mới quyết định.
“Cái ta muốn không phải là tạm thời.” Quyền Mạch Ngự trầm ngâm một lát rồi nói với nàng.
Tư Tuyết chớp mắt duỗi tay ôm lấy Quyền Mạch Ngự, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, dần dần thở dốc.
“Chủ tử, ta giúp ngài quân lâm thiên hạ, chờ ngài bình định tứ hải xong ta sẽ ra đi, được không?” Giọng Tư Tuyết rất nhẹ nghe rất êm tai, giống như có một loại ma lực gõ vào tim Quyền Mạch Ngự.
Nhìn gương mặt của Tư Tuyết, sóng nổi mây phun đang dây trào trong đôi mắt Quyền Mạch Ngự.
“Cho dù thiên hạ này là của ta nhưng nàng không ở bên cạnh ta thì có ý nghĩa gì nữa?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết thật lâu, thì thầm.
Tư Tuyết ngạc nhiên, bất chợt không kịp phản ứng lại.
Nàng không ngờ Quyền Mạch Ngự sẽ nói vậy.
Nàng cảm giác sau khi nàng hôn mê vài ngày, không những Quyền Mạch Ngự bám nàng mà còn hay nói những lời âu yếm.