Hắn bị ngốc hả, không có gì muốn nói với nàng hết à!
"Khụ khụ!" Tư Tuyết ho thật mạnh để thu hút sự chú ý.
Quyền Mạch Ngự nhìn nàng rồi nằm tiếp, không có phản ứng gì.
"Khụ khụ khụ!" Tư Tuyết vẫn cố gắng ho.
“Sao vậy? Cổ họng khó chịu à?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
Tư Tuyết suýt tức chết.
“Ta giận rồi.
” Tư Tuyết rầu rĩ nói.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự khẽ mỉm cười, cố tình không có phản ứng gì.
Tư Tuyết mất kiên nhẫn xoay người trừng Quyền Mạch Ngự: “Ngài có nghe không, ta giận rồi!”
“Ừ, nàng giận thì giận đi, dù sao ta cũng lười dỗ.
” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết trả lời một cách tùy tiện.
“Ngài…” Tư Tuyết nghẹn họng.
Hắn là người kiểu gì vậy, nàng đã lặp lại tận hai lần là nàng giận rồi, sao chưa chịu dỗ nàng nữa?
“Ngài không dỗ ta thật à?” Tư Tuyết liếc Quyền Mạch Ngự nghiến răng hỏi.
“Ừm.
” Quyền Mạch Ngự trả lời, thậm chí còn gật đầu.
Tư Tuyết hết nói nổi, nàng nở nụ cười gượng gạo nhưng vẫn lịch sự.
Một lát sau, Tư Tuyết ngồi dậy cầm gối đầu của mình đánh Quyền Mạch Ngự.
“Sao ngài lại đáng ghét như vậy hả!” Tư Tuyết đánh Quyền Mạch Ngự thật mạnh, cắn răng nói.
Quyền Mạch Ngự bật cười rồi duỗi tay chụp được gối đầu của Tư Tuyết, kéo lấy
Không còn vũ khí nữa, Tư Tuyết thở dài, bình tĩnh lại, nàng không nên so đo với Quyền Mạch Ngự.
Đúng, nàng không nên so đo với Quyền Mạch Ngự, nàng là người rất độ lượng, có thù không báo ắt là quân tử.
Nàng không được so đo với Quyền Mạch Ngự.
“Dù sao ta cũng giận rồi, nếu ngài không dỗ ta thì ta sẽ không ngủ với ngài.
Đêm nay ngài ôm gối ngủ đi, hừ!” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự, nói xong nàng xuống giường.
Quyền Mạch Ngự: “O_O”
Tư Tuyết liếc Quyền Mạch Ngự một cái sắc lẻm rồi định xuống giường thật.
Quyền Mạch Ngự cười cười duỗi tay nắm lấy cánh tay Tư Tuyết, kéo Tư Tuyết về bên cạnh mình.
“Nói đi, nàng muốn ta dỗ thế nào?” Quyền Mạch Ngự nhích sát về phía nàng, thì thầm hỏi.
Tư Tuyết sửng sốt, bỗng dưng Quyền Mạch Ngự tựa gần quá nên tim nàng lại đập loạn xạ.
“Hửm? Nói đi, muốn ta dỗ thế nào?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết hỏi tiếp.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết tỉnh táo lại ngay, nàng đẩy Quyền Mạch Ngự ra.
“Này, sao ngài lại thế, ngài phải tự nghĩ xem nên dỗ ta thế nào chứ, ngài còn mặt mũi hỏi ta nữa à.
” Tư Tuyết ghét bỏ nói.
Quyền Mạch Ngự cười duỗi tay ôm Tư Tuyết hôn môi nàng.
Tư Tuyết bất ngờ, bỗng dưng nàng quên đẩy Quyền Mạch Ngự ra nên Quyền Mạch Ngự càng hôn sâu và mạnh hơn.
Không bao lâu sau, Quyền Mạch Ngự rời môi nàng, ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết cảm thấy tim đập như trống bỏi, ngơ ngác nhìn Quyền Mạch Ngự chờ hắn lên tiếng.
Nàng đợi thật lâu nhưng Quyền Mạch Ngự vẫn không nói gì.
“Sao lại không nói gì? Không dỗ ta đúng không?” Tư Tuyết mất kiên nhẫn hỏi.
Chắc EQ của Quyền Mạch Ngự còn chẳng bằng nàng.
“Chẳng phải đã dỗ rồi sao?” Quyền Mạch Ngự hỏi lại, hơn nữa còn hỏi một cách cực kì nghiêm túc.
Tư Tuyết ngây ngẩn, khóe miệng co rút.
“Dỗ xong rồi?” Tư Tuyết bất lực hỏi Quyền Mạch Ngự.