“Nàng chưa bao giờ dùng thử, nó sẽ làm nàng bị thương.” Quyền Mạch Ngự xoa huyệt Thái Dương nói với Tư Tuyết.
“Không đâu mà, ta thề đó!” Tư Tuyết vội vã giơ bốn ngón tay lên nghiêm túc nói.
Quyền Mạch Ngự nhướng mày nhìn Tư Tuyết giơ bốn ngón tay lên, bỗng nhiên Tư Tuyết cảm thấy ánh mắt Quyền Mạch Ngự nhìn nàng như thể nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.
Tư Tuyết nhíu mày thu bỏ một ngón tay xuống còn ba ngón.
“Hôm nay ta không có thời gian đi với nàng, lần sau đi.
Lần sau ta dạy nàng sử dụng.” Quyền Mạch Ngự thở dài nói với Tư Tuyết.
“Vậy ý ngài là lần này này ta không cần phải đi đúng không?” Tư Tuyết sửng sốt rầu rĩ hỏi.
“Một là đi tay không, hai là lần sau ta đi với nàng.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết nói.
Bây giờ hắn cảm thấy đám người Vân Hiên rảnh rỗi sinh nông nổi, hắn nên giao cho bọn họ vài việc, thế thì không rảnh đi săn thú nữa.
Tư Tuyết thở dài, nghiêng góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, nét mặt bi thương, biết vậy nàng nói đã từng sử dụng rồi.
“Chủ tử, ta muốn sử dụng.” Tư Tuyết ủ rũ rầu rĩ nói.
Quyền Mạch Ngự không để ý đến nàng, đứng lên xoay người rời đi.
Thấy Quyền Mạch Ngự định đi, Tư Tuyết sốt ruột vội vã bước lên vài bước nhảy lên lưng Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự hơi ngạc nhiên rồi vội vã đưa tay ra đỡ Tư Tuyết.
Tư Tuyết kẹp hai chân lên eo Quyền Mạch Ngự, ôm chặt cổ hắn, tim đập rất nhanh.
Nàng không biết tại sao mình lại làm hành động này.
“Nàng làm gì vậy?” Quyền Mạch Ngự khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết không nói gì, nghiêng đầu hôn mặt Quyền Mạch Ngự.
"Chủ tử, ta biết ngài tốt với ta nhất.” Tư Tuyết ôm chặt bả vai Quyền Mạch Ngự, nói với hắn.
Quyền Mạch Ngự hơi đau đầu về sự lì lợm của Tư Tuyết, đứng tại chỗ hồi lâu rồi cuối cùng thở dài.
“Thôi, cho nàng một cây cung vậy, phải nhớ là đừng sử dụng lung tung.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Nghe câu trả lời của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết vui muốn chết, vội vã gật đầu thật mạnh.
Sau đó Tư Tuyết nhảy xuống khỏi lưng Quyền Mạch Ngự, duỗi tay kéo tay áo hắn: “Chúng ta nhanh lên đi.”
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết rồi lại đưa Tư Tuyết đến kho chứa vũ khí.
Sau khi Tư Tuyết bước vào thì sững sờ, nơi này có tất cả các loại binh khí, đúng là tuyệt quá.
Nhưng đống binh khí này chưa được phát huy tác dụng, nghĩ đến đây Tư Tuyết cười duỗi tay sờ Chi Huy bên hông mình.
Dù sao bây giờ nàng không định đi nữa nên Chi Huy là của nàng.
Quyền Mạch Ngự nắm tay Tư Tuyết dẫn nàng vào nơi chất cung tiễn: “Nàng tự chọn một cây đi.”
Tư Tuyết gật đầu rồi tiến lên quan sát cung tiễn trước mặt một cách thật cẩn thận, nhìn một hồi lâu Quyền Mạch Ngự đưa ống tên cho nàng, bên trong chất đầy mũi tên.
Tư Tuyết đưa tay ra nhận rồi đặt sau lưng mình, tiếp tục chọn cung.
Cuối cùng, Tư Tuyết nhìn cây cung trên tường, nàng tiến lên chậm rãi duỗi tay sờ cây cung đó.
“Cây này đi.” Tư Tuyết gỡ cây cung đó xuống.
Thật ra nàng thấy cung nào cũng giống nhau, không có cây nào đặc biệt cả, tại vì cây cung này được treo chính giữa thôi.
Dù gì cũng giống nhau thì thôi cứ chọn cây ở giữa vậy.