Nghe Vân Hiên nói, Úy Dực càng khó hiểu hơn.
Thừa Ảnh đã cưỡi ngựa đến chô mọi người, ngừng lại chắp tay chào Tư Tuyết.
“Tư Tuyết cô nương, ta phụng lệnh Hoàng thượng đi theo bảo vệ sự an toàn của Tư Tuyết cô nương, giám sát không cho Vân Hiên và Úy Dực động đến Tư Tuyết cô nương.
” Thừa Ảnh nói với Tư Tuyết.
Nghe Thừa Ảnh nói, khóe miệng Tư Tuyết co rút.
Vân Hiên gặp nhiều nên không thấy lạ nữa nhưng Úy Dực thì kinh hoảng, không biết tại sao Hoàng thượng lại ra lệnh như vậy.
Thừa Ảnh vẫn giữ tư thế chắp tay với Tư Tuyết, sắc mặt rất khó coi.
Hắn ta là một nam tử trầm mặc, ít nói, chỉ khi đứng trước mặt Qua Nguyệt hắn ta mới nói nhiều.
Ban nãy lúc chạy đến đây, hắn ta cứ nghĩ nên nói thế nào mới được xem là ngắn gọn nhất.
Hắn ta đã nói nhiều như vậy nhưng chỉ mới truyền đạt được một nửa mệnh lệnh của hoàng thượng.
Phải làm thế nào đây?
Úy Dực sửng sốt khi thấy Thừa Ảnh không có động tĩnh gì, nhích lại gần Vân Hiên thì thầm hỏi: “Hắn bị gì vậy?”
Vân Hiên nhìn Thừa Ảnh, mặt đen lại.
“Thừa Ảnh, ngươi muốn nói gì thì cứ nói hết luôn đi, đợi lát nữa không nói được đâu.
” Vân Hiên nói với Thừa Ảnh.
Nghe Vân Hiên nói, Thừa Ảnh ngẩng đầu liếc Vân Hiên một cái.
“Khụ khụ, Hoàng thượng còn bảo ta giám sát Tư Tuyết cô nương, không cho cô nương nhắc đến cái tên Lăng Chiến.
” Thừa Ảnh nói.
“Lăng Chiến là ai?” Tư Tuyết chưa kịp lên tiếng, Vân Hiên đã tò mò hỏi trước.
Tư Tuyết liếc Vân Hiên, Vân Hiên sửng sốt một chốc, tự nhiên cảm thấy mình vô tội quá.
“Nếu ta nhắc thì thế nào?” Tư Tuyết hỏi.
“Lấy giấy bút ra ghi chép lại về giao cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ phạt riêng Tư Tuyết cô nương.
” Thừa Ảnh bình tĩnh nói.
Tư Tuyết cạn lời hết nói nổi, bây giờ nàng muốn về xé tên Quyền Mạch Ngự đó ra.
“Ha ha ha!” Vân Hiên bất ngờ vài giây rồi bật cười ha hả.
Tư Tuyết liếc Vân Hiên rồi lại nhìn sang Thừa Ảnh: “Chủ tử nói họ không được đụng vào ta nhưng ta đánh họ thì được đúng không?”
Nghe câu hỏi của Tư Tuyết, Vân Hiên im bặt.
“Đó là lần trước rồi, lần này Tư Tuyết cô nương vẫn không thể chạm vào bọn họ, nếu bọn họ chạm vào Tư Tuyết cô nương, ta sẽ ra tay.
Nếu Tư Tuyết cô nương chạm vào bọn họ, ta cũng sẽ ra tay, sau đó ghi nhớ về bẩm báo cho Hoàng thượng.
Đánh cũng bị tính nên cô nương muốn đánh thì cứ gọi Thừa Ảnh là được.
” Thừa Ảnh nói tiếp.
Tư Tuyết cười miễn cưỡng nhưng vẫn lịch sự, kìm nén suy nghĩ muốn ngửa đầu hét thật to.
“Được rồi, săn thú đi, không thì trời tối mất.
” Tư Tuyết trừng Thừa Ảnh rồi cưỡi ngựa đi thẳng.
Thừa Ảnh bất ngờ vội vã đuổi theo.
Tốc độ cưỡi ngựa của mọi người rất nhanh, không bao lâu sau đã đến ngọn núi đó.
Dưới chân núi, mọi người nhảy xuống ngựa tìm một thân cây buộc ngựa vào.
“Tiểu Tuyết đứng đây đợi ta nhé.
” Tư Tuyết sờ đầu Tiểu Tuyết nói.
Vân Hiên khinh thường Tư Tuyết.
Sau đó mọi người bắt đầu lên núi tự săn thú.
Không thể không thừa nhận ngọn núi này rất nhiều mồi, Tư Tuyết đi chưa được bao lâu đã thấy một con thỏ chạy ngang.
Tư Tuyết chớp mắt rồi nhìn Vân Hiên, hình như Vân Hiên và Úy Dực đang tìm con mồi khác, không hề có ý định bắn con thỏ kia.