Thật ra lúc trước nàng biết nhưng nàng không quan tâm.
Nhưng bây giờ nàng quan tâm, nàng chỉ muốn thân mật với một mình Quyền Mạch Ngự.
“Tư Tuyết, ra đây.
” Quyền Mạch Ngự nhíu mày nhìn Tư Tuyết trốn trong chăn, trầm giọng nói.
Lỡ nàng tự làm mình ngạt thở rồi sao.
Tư Tuyết vẫn đang chìm đắm trong chuyện Quyền Mạch Ngự ghen nên càng khó để bình tĩnh lại hơn.
Nàng cứ cười liên tục, cuối cùng xốc chăn lên.
“Ha ha ha ha ha! ” Tư Tuyết ôm bụng cười thả ga.
Quyền Mạch Ngự giật mình nhướn mày nhìn nàng.
“Nàng cười thử tiếng nữa xem?” Quyền Mạch Ngự xụ mặt nói với Tư Tuyết: “ đang nói chuyện nghiêm túc với nàng mà, nàng có thể…”
Hắn chưa kịp nói xong, nàng đã hôn môi hắn, Quyền Mạch Ngự ngây ngẩn cả người.
“Chủ tử, bây giờ ta chỉ thích ngài.
” Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, thì thầm.
Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, cuối cùng hôn môi nàng thêm lần nữa.
Bỗng nhiên không khí trở nên mập mờ.
Nhưng thật lâu sau Tư Tuyết mới biết cái gọi là có duyên mà không có phận.
Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự hôn đến mức mắt mê ly, bỗng nhiên Quyền Mạch Ngự đè Tư Tuyết xuống giường, hắn thì đè lên người nàng.
“Tư Tuyết, cho ta được không?” Giọng Quyền Mạch Ngự rất khàn.
“Ừm.
” Ánh mắt Tư Tuyết mê ly nhìn Quyền Mạch Ngự, gật đầu.
Được Tư Tuyết đồng ý, Quyền Mạch Ngự cũng hơi bất ngờ.
Sau đó Quyền Mạch Ngự không rảnh quan tâm những chuyện khác nữa, hắn bắt đầu cởi quần áo nàng ra, trước ngực Tư Tuyết đã lộ ra một mảng thịt, bại lộ hoàn toàn.
“Nhưng hôm nay ta mệt quá.
” Bỗng nhiên Tư Tuyết nói.
Quyền Mạch Ngự ngừng động tác, một lúc lâu sau vẫn im lặng không nói gì.
“Nàng mệt thật à?” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi hỏi.
“Ừm.
” Tư Tuyết gật đầu.
Quyền Mạch Ngự rũ mắt mặc lại quần áo cho nàng.
“Nghỉ ngơi đi.
” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết duỗi tay ôm cổ Quyền Mạch Ngự hôn lên khoé mắt hắn.
“Không phải ta không muốn mà ta thật sự mệt mỏi.
” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
“Ừm, ta biết.
” Quyền Mạch Ngự duỗi tay vuốt tóc Tư Tuyết.
“Chủ tử, ta yêu ngài, chủ tử ngủ ngon.
” Tư Tuyết ngáp rồi nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự im lặng không nói câu nào, chỉ đắp chăn cho Tư Tuyết rồi nằm bên cạnh trầm tư thật lâu.
Sáng sớm hôm sau, Tư Tuyết ngủ một giấc đến giữa trưa.
Quyền Mạch Ngự đã cho người che cửa sổ lại để ánh mặt trời không chiếu vào được, cứ thế Tư Tuyết ngủ một lèo đến khi tự thức.
Lúc nàng thức dậy, chỗ bên cạnh đã trống không từ lâu.
“Chủ tử…” Tư Tuyết nằm im thật lâu rồi gọi Quyền Mạch Ngự.
Một tiếng không ai trả lời.
Tư Tuyết lật người đổi tư thế nằm: “Chủ tử!”
Hai tiếng không ai trả lời.
“Chủ tử…” Tư Tuyết yếu ớt gọi.
Tiếng thứ ba vẫn không ai trả lời.
Tư Tuyết thở dài cứ nằm như vậy, hình như hôm nay Uý Dực sẽ đi tìm ngũ tràng mộc, trời đã trưa rồi nên chắc xuất phát rồi nhỉ?
Còn gì nữa nhỉ… Sao đêm qua nàng không mơ thấy Lăng Chiến, nàng đã đợi rất lâu rồi, muốn nói rõ ràng với hắn.