“Hoàng thượng, bây giờ trong tình huống này, có thể để Triệt Dịch…” Vân Hiên cẩn thận hỏi Quyền Mạch Ngự.
Nếu Triệt Dịch có thể ra khỏi khu lao để giúp hắn ta thì cũng đỡ.
“Để Thừa Ảnh giúp ngươi.
” Quyền Mạch Ngự trả lời ngay.
Ý của hắn rất rõ ràng, Triệt Dịch sẽ không ra.
“Vâng.
” Vân Hiên sửng sốt nhưng vẫn vâng dạ, dù hắn ta thật lòng không muốn Thừa Ảnh giúp mình.
Lát nữa hắn ta sẽ ném Thừa Ảnh giữa đường.
Ừm.
” Quyền Mạch Ngự nói rồi dừng một chút, bổ sung thêm: “Hay để Qua Nguyệt hỗ trợ ngươi đi.
”
Hắn vẫn chưa quên chuyện năm đó Thừa Ảnh và Vân Hiên đánh nhau.
“Không được không được, hắn và Thừa Ảnh phối hợp ăn ý lắm, để Qua Nguyệt đi giúp chúng ta, chúng ta không còn thời gian nữa, đi thôi.
” Tư Tuyết nắm tay Quyền Mạch Ngự nói, nói xong không đợi Quyền Mạch Ngự lên tiếng, nàng đã kéo Quyền Mạch Ngự rời đi.
Nơi bá tánh ở, bá tánh toàn thành đã bị bắt hết.
Thủ đoạn của đám quân phản loạn và thổ phỉ cực kỳ tàn nhẫn, chặt đầu bá tánh treo giữa khu chợ để thị chúng.
Nơi bình thường ồn ào náo nhiệt nay đã trở thành chốn yên tĩnh, chỗ nào cũng nồng nặc mùi máu tươi, tiếng khóc lóc của phụ nữ và trẻ con.
Có vài người phụ nữ dẫn con bỏ trốn, vì không muốn bị phát hiện nên che miệng con lại không cho nó không, thậm chí còn không phát hiện mình đã làm con nghẹt thở chết.
Tài sản những hộ giàu có đã bị cướp hết, trói hết tất cả những người trong phủ rồi hỏa thiêu toàn bộ khu viện.
Nữ tử xinh đẹp thì bị đám quân phản loạn và sơn phỉ bắt đến làm nhục, ngay cả đứa nhỏ mười mấy tuổi cũng không buông tha, cuối cùng còn cắt cổ giết chết.
Gió tanh mưa máu bao phủ khắp tòa thành, chỗ nào cũng khủng hoảng.
“Chủ tử, cứ giao thủ lĩnh sơn phỉ cho ta, ngài đi bắt thủ lĩnh quân phản loạn, số còn lại thì để những người khác đi.
” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
“Ừm, chú ý an toàn.
” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết trầm giọng nói.
Tư Tuyết trả lời rồi cưỡi ngựa chạy như bay.
Quyền Mạch Ngự thấy Tư Tuyết đi rồi thì cưỡi ngựa sang hướng khác.
Hàng nghìn thị vệ Cô Vực còn lại thì bắt đầu tìm một nơi để giải quyết quân phản loạn và sơn phỉ, giải cứu bá tánh.
“Lão đại, nhà này có tiền, lục soát được khá nhiều vàng bạc!” Một tiểu sơn phỉ ân cần nói với thủ lĩnh sơn phỉ.
“Cướp hết cho ta, người thì giết sạch!” Đầu lĩnh sơn phỉ nhìn hắn ta cười nói.
Nghe thủ lĩnh sơn phỉ nói, tiểu sơn phỉ vội vàng đồng ý giao xuống dưới, bảo đám sơn phỉ kia dọn hết tiền bạc bảo vật của nhà này.
Không bao lâu sau, tiểu sơn phỉ kia lại đến chỗ thủ lĩnh sơn phỉ.
“Lão đại, nhà này có một nữ tử chưa xuất giá, trông đẹp lắm.
” Tiểu sơn phỉ nói với thủ lĩnh.
Nghe hắn ta nói, thủ lĩnh sơn phỉ nhướn mày cười cười, trong nháy mắt vết sẹo trên mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Thế à? Mang về đây cho lão tử!” Thủ lĩnh sơn phỉ nói với đám tay chân.
“À dạ dạ dạ, mang sang ngay, nhưng mà…” Sơn phỉ kia muốn nói rồi lại thôi.
“Hửm?” Thủ lĩnh sơn phỉ nhìn tiểu sơn phỉ kia.
Tiểu sơn phỉ hoảng sợ.
“Lão, lão đại, chỉ là sau khi ngài dùng xong, ngài có thể khoan giết hay không?” Tiểu sơn phỉ xoa tay hỏi thủ lĩnh.
Nghe tiểu sơn phỉ nói, tên thủ lĩnh hiểu ý hắn ta ngay, cười tươi hơn.