“Được được được, đợi sau khi lão tử dùng xong thì sẽ thưởng cho các ngươi.
” Tên thủ lĩnh sơn phỉ tuỳ ý nói.
Tiểu sơn phỉ kia vội vàng gật đầu, lại cầm một thứ đưa cho tên thủ lĩnh.
“Lão đại, ngài nhìn viên dạ minh châu này đi, ta cảm thấy đây là thứ quý giá nhất trong phủ này.
” Tên sơn phỉ nói với thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh nhìn thoáng qua rồi cười, đưa tay nhận lấy.
Vừa cầm vào viên dạ minh châu sáng óng ánh kia thì tên thủ lĩnh sơn phỉ đột nhiên trông thấy trước mặt mình có một luồng ánh sáng trắng lướt qua.
Sau đó hắn ta cảm thấy tay mình đau đớn, rồi cảm giác đau đớn lan tràn khắp nơi, đau hơn cả bị móc tim.
“A!!” Tên thủ lĩnh sơn phỉ thống khổ hét lên.
Cúi đầu nhìn xuống đã không thấy tay mình đâu nữa, trên cổ tay toàn bộ là máu tươi, cực kỳ đáng sợ.
Mà tay hắn ta đang nằm trên mặt đất, trong tay còn nắm chặt dạ minh châu.
“Lão đại…” Tên sơn phỉ kia đã hoàn toàn sững sờ, hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Tên thủ lĩnh sơn phỉ nhìn thấy tay mình bị đứt ra, lại thêm cảm giác đau đớn vô tận, cuối cùng hắn trợn mắt ngã thẳng xuống đất.
“Lão đại!” Tên sơn phỉ kia lập tức hét to.
Cửa viện đột nhiên bị đá mở tung, hai người thị vệ mặc quân trang phi vào, bắt hết sơn phỉ trong này, tên sơn phỉ kia bị dọa sợ trong nháy mắt.
Sau đó hắn ta thấy một nữ tử cưỡi một con ngựa trắng tiến đến.
Tư Tuyết mặc áo choàng có mũ màu đỏ, những chỗ khác ngoài mắt đều bị che khuất hết nhưng không hề ảnh hưởng đến sát khí trên người Tư Tuyết.
Tư Tuyết xuống ngựa, từ từ đi đến chỗ tên sơn phỉ kia.
Một trận gió thổi đến, hơi nhấc chiếc mũ che màu đỏ của Tư Tuyết lên, tên sơn phỉ kia chỉ thấy một đôi mắt màu đỏ sậm thì đã giật nảy mình, ngã thẳng ra đất, không ngừng lùi về sau.
Ngón tay Tư Tuyết hơi cong lại, Chi Huy trên đất bị Tư Tuyết dùng nội lực hút vào tay mình.
Tiểu sơn phỉ kia bị doạ không nói được gì, vừa rồi cây chủy thủ này đã chặt đứt tay lão đại của bọn chúng.
“Nữ hiệp, nữ hiệp…” Tiểu sơn phỉ kia không ngừng lùi về sau, muốn Tư Tuyết tha mạng.
Không đợi hắn ta nói hết câu, Tư Tuyết đã đâm thẳng Chi Huy vào cổ hắn ta, tiểu sơn phỉ kia lập tức mất mạng.
Sau đó Tư Tuyết rút Chi Huy ra, máu tươi phun lên chiếc mũ màu đỏ khiến nó biến thành màu đỏ sậm.
Tư Tuyết nhìn về phía tên thủ lĩnh sơn phỉ nằm trên đất, im lặng hồi lâu.
Rốt cuộc nên giết chết tên này hay bắt hắn ta lại làm tù binh?
Nhưng trong lúc suy nghĩ Tư Tuyết đã đâm thẳng Chi Huy vào tim của hắn ta, cổ tay vừa chuyển động, tên thủ lĩnh đã mất mạng.
“Lão đại, bọn ta đưa người đến rồi…” Sau lưng đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Tư Tuyết từ từ quay người lại, chỉ thấy hai tên sơn phỉ đang giữ lấy một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, thiếu nữ kia bị trói, miệng cũng bị bịt kín, khuôn mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy Tư Tuyết, hai tên sơn phỉ lập tức ngẩn người, sau đó lại nhìn thấy tên thủ lĩnh nằm dưới đất thì nhất thời không dám tin vào mắt mình nữa.
Tư Tuyết vung tay áo lên, mấy cái ngân châm văng ra, sau đó hai tên sơn phỉ kia ngã thẳng ra đất.
Thiếu nữ nhìn hai tên sơn phỉ, đôi mắt chứa đầy nước mắt.
Tư Tuyết từ từ bước đến, đi từng bước về phía thiếu nữ kia.
Thiếu nữ lập tức bị dọa sợ, không ngừng lắc đầu lùi về sau, nước mắt chảy ra một cách mãnh liệt.
Khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, Tư Tuyết đưa tay lấy vải bịt miệng ra cho nàng ấy, thiếu nữ lập tức ngẩn người.