Lúc này có người chú ý đến Tư Tuyết, họ đều cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao bên cạnh Hoàng thượng lại có một nữ tử, điều này đúng là vô cùng kỳ lạ.
Từng ấy năm qua họ chỉ từng thấy có một nữ tử bên cạnh Hoàng thượng, đó là Hi Thần đại nhân – một trong tứ đại hộ vệ của Hoàng thượng thôi.
Tư Tuyết đã nhận ra ánh mắt của bọn họ, tuy nhiên nàng không thèm để ý.
Ngựa của Quyền Mạch Ngự đều là ngựa thượng đẳng nên không mất bao nhiêu lâu họ đã đến điện Cô Tinh.
Lúc đến cửa điện Cô Tinh, Tư Tuyết mới phát hiện đây đâu phải là một tòa cung điện, rõ ràng là vài tòa cung điện hợp lại với nhau, mà kiến trúc của toàn bộ điện Cô Tinh cực kỳ hùng vĩ.
Trước khi đến đây Hàn Hâm đã từng nói sơ qua với nàng.
Toàn bộ điện Cô Tinh chia thành ngoại điện, trung điện và nội điện.
Những người ở ngoại điện đều là hạ nhân của điện Cô Tinh, người ở trung điện đều là thị vệ của Cô Vực, như tứ đại hộ vệ thì đều ở trong trung điện.
Tuy nhiên, tứ đại hộ vệ có quyền tự do lui đến bên trong trung điện và nội điện, còn nội điện thì chỉ có một mình Quyền Mạch Ngự ở thôi, không có ai khác nữa.
“Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng.” Mấy thị vệ đứng canh cổng bước ra chắp tay cung kính nghênh đón Quyền Mạch Ngự.
Suy nghĩ của Tư Tuyết bị kéo về trong nháy mắt.
“Không cần đa lễ.” Quyền Mạch Ngự khẽ gật đầu.
Lúc này, có một nữ tử đi đến trước mặt Quyền Mạch Ngự, chắp tay lại, hơi cúi đầu: “Hoàng thượng vất vả rồi.”
Ánh mắt của Tư Tuyết rơi xuống trên người nữ tử này.
Nàng ta mặc một bộ trang phục đỏ chót, tóc thì dùng một chiếc dây màu đỏ buộc lại, cả người toát ra cảm giác cực kỳ hào hùng.
Có lẽ nàng ta là một trong tứ đại hộ vệ của Quyền Mạch Ngự.
“Ừ, Hi Thần, ngươi thay mặt trẫm quản lý điện Cô Tinh cũng vất vả rồi.” Quyền Mạch Ngự từ tốn nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết lập tức bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, mà trên mặt Hi Thần thì lại đỏ ửng lên.
Lúc này Hi Thần mới nhìn thấy Tư Tuyết, nàng ta lập tức sững người.
“Ngươi là ai?” Hi Thần gần như không thèm suy nghĩ gì mà rút bội kiếm từ bên hông ra chỉ thẳng vào cổ họng của Tư Tuyết.
Tư Tuyết hơi híp mắt lại, không những không giận mà còn cười.
“Chủ tử, đây là cách mà Cô Vực các ngài đãi khách hay sao?” Tư Tuyết cười nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, sắc mặt không vui.
“Hi Thần, buông kiếm xuống.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Câu nói này đã kích thích Hi Thần khiến nàng ta lập tức kích động hơn.
Bao nhiêu năm nay bên cạnh Hoàng thượng chưa bao giờ có nữ nhân, nữ nhân đang đứng trước mặt Hi Thần lúc này đã đốt lên ngọn lửa giận trong lòng nàng ta.
“Nói đi, ngươi tiếp cận Hoàng thượng rốt cuộc có mục đích gì hả?” Hi Thần hung tợn trừng mắt nhìn Tư Tuyết, hét to.
Tư Tuyết lập tức bật cười.
Không hiểu sao vừa thấy nàng cười thì trái tim của Vân Hiên và Hàn Hâm hơi loạn nhịp.
“Chủ tử, tốt nhất ngài hãy khuyên nàng ta tranh thủ buông kiếm xuống rồi xin lỗi ta đi, nếu không ta cũng không ngại khiến tứ đại hộ vệ của ngài mất đi một người đâu.” Tư Tuyết cười nói với Quyền Mạch Ngự.
“Ăn nói ngông cuồng! Ngươi cho rằng bản hộ vệ ăn chay chắc!” Hi Thần lập tức tức giận hét lớn.
Cái danh tứ đại hộ vệ của nàng ta cũng không phải để trưng cho đẹp.
Từ lúc còn nhỏ nàng ta đã đi theo bên cạnh Hoàng thượng, cống hiến hết mình cho hắn.
Dù thế nào đi nữa nàng ta cũng không thể sợ một nữ nhân như vậy.
“Đúng là nực cười, ngươi ăn chay hay ăn mặn thì liên quan quái gì đến ta, ngươi ăn thịt người cũng chẳng liên quan đến ta.” Tư Tuyết cười chế giễu đáp trả.
“Ngươi!” Hi Thần suýt nữa thì tức chết.