Quyền Mạch Ngự hơi ngước mắt liếc Tư Tuyết một cái, làm cho Tư Tuyết có một chút bối rối.
“Dao găm này có tên là Chi Huy, trong bảng xếp hạng binh khí, nó tạm thời đứng thứ nhất.” Quyền Mạch Ngự nhẹ giọng giải thích.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết có chút sững sờ.
Xếp hạng thứ nhất à...!Vậy lợi hại lắm nhỉ.
“Uầy, các người dựa vào gì để xếp hạng binh khí vậy? Tại sao lại nói là tạm thời?” Tư Tuyết không khỏi tò mò, nhịn không được hỏi.
Thỉnh thoảng trên đời vẫn có thanh bảo kiếm bị chôn vùi trong bụi, có lúc cũng sẽ xuất hiện một thanh kiếm tốt hơn, nhưng dù vậy cũng không thể lập tức chen lên bảng xếp hạng được.
“Thứ hạng của binh khí dựa vào người sử dụng chúng.” Quyền Mạch Ngự nhẹ giọng trả lời.
Tư Tuyết nghe vậy thì giật mình.
Vậy có nghĩa là vì Chi Huy nằm trong tay của Quyền Mạch Ngự nên mới đứng thứ nhất?
“Nói một cách đơn giản, Chi Huy ở trong tay ta thì được hạng nhất, mà nếu ở trong tay của ngươi thì không có trong bảng xếp hạng.” Quyền Mạch Ngự nghĩ Tư Tuyết chưa hiểu nên kiên nhẫn giải thích một lần nữa.
“Đã hiểu rồi...” Tư Tuyết méo miệng, trả lời mà mặt buồn xo.
Thật là, sao hắn có thể tổn thương người khác như vậy chứ, nàng cũng rất lợi hại mà.
Nhưng nàng đã suy nghĩ kĩ rồi, sau này nàng sẽ lui về ở ẩn, sẽ không giết người bừa bãi nữa, giờ nàng đã đến cổ đại thì cứ thoải mái sống theo ý mình đi.
Đương nhiên, trước lúc đó nàng phải ở bên cạnh Quyền Mạch Ngự tròn một tháng.
Nhưng mà như thế này cũng tốt, vừa vặn có thể “mượn” chút vàng bạc của Quyền Mạch Ngự xài cũng hay.
Quyền Mạch Ngự không nói gì thêm, hơ qua con dao găm trên ngọn lửa một lúc rồi quay đầu nhìn Tư Tuyết, tùy ý lấy một cành cây dưới đất đưa cho nàng.
Quyền Mạch Ngự thản nhiên nói: “Cần không? Ngươi cắn cái này đi.”
Tư Tuyết hơi giật mình, sau đó lộ ra vẻ ghét bỏ: “Ta không muốn.”
Bảo nàng cắn nhánh cây này á? Sao mà được chứ!
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cũng không làm khó nàng, ném cành cây sang một bên.
“Không muốn thì thôi, chút nữa ngươi mà khóc lóc om sòm thì liệu hồn ta xẻo thịt ngươi.” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự rất bằng phẳng, thế nhưng nội dung trong lời nói xém chút nữa làm cho Tư Tuyết ngã xuống đất.
Có người nào biến thái như hắn không?!
“Ngài đừng nói nhiều nữa! Nhanh lên!” Tư Tuyết tức giận trừng Quyền Mạch Ngự.
Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự hơi trầm xuống.
“Tư Tuyết, ngươi dám nói chuyện như vậy với trẫm, ngươi đúng là rất can đảm.” Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng nói.
Tư Tuyết sững sờ, sau đó nhếch miệng, không nói thêm gì nữa.
Quyền Mạch Ngự mím chặt môi, dùng Chi Huy đâm vào vết thương của Tư Tuyết.
Nàng đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi dưới.
Quả nhiên...!nếu không dùng thuốc tê sẽ rất đau! Nơi này đúng là tồi tàn! Nàng muốn về hiện đại!!
“Chịu đựng đi.” Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng nói một câu, suýt chút nữa đã làm Tư Tuyết tức chết.
Quyền Mạch Ngự đã lấy được viên đạn trong chân của Tư Tuyết ra, lúc ngước mắt lên nhìn Tư Tuyết thì phát hiện trên trán của Tư Tuyết đang đổ mồ hôi lạnh, mày thì hơi nhíu nhưng nàng lại không rên một tiếng nào.
Nữ nhân này...!không đơn giản.
“Ôi! May quá lần này chưa chết! Làm ta sợ chết khiếp!” Thấy viên đạn đã được lấy ra, Tư Tuyết nhẹ nhõm thở phào rồi cười nói.
Mạch Ngự Quyền đang lấy thuốc thì thấy bộ dáng hài hước của nàng, có chút nói không nên lời.
Hắn tự hỏi nữ nhân này bị gì mà từ lời nói đến cử chỉ đều kì lạ, thậm chí còn có một chút ngu ngốc nữa.
Nhưng không biết tại sao, điều đó lại làm cho tâm trạng của hắn tốt hơn một chút.