Nếu không phải là người của Nam U Quốc thì hoàn toàn không có khả năng phá giải phù chú một cách tài giỏi như thế.
Hắn ta bị những phù chú này trói buộc là do trong Cô Vực có vài người biết chút ít về chú thuật.
Những phù chú này quá đơn giản với hắn ta nhưng đáng lẽ phải rất khó với Tư Tuyết mới đúng.
Để học được chú thuật thì nhất định phải có thiên phú, các ngón tay phải sử dụng một cách linh hoạt, ít nhất ngón tay phải chạm được tới mu bàn tay, hơn nữa việc nội lực phân bố trên các ngón tay nhiều hay ít cũng được người ta chú trọng.
Quan trọng nhất là Tư Tuyết chỉ tốn có vài giây đã phá giải được phù chú, nhìn qua thì thấy rất là thành thạo, hoàn toàn khác biệt với những kẻ ở Cô Vực đã học trộm kia.
“Ngươi là người của Thái tử điện hạ?!” Nam Thiên Ức mở miệng hỏi.
Vừa nghe thấy những lời này của Nam Thiên Ức thì Tư Tuyết suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Khụ khụ, đúng vậy, Thái tử điện hạ biết ngươi bị bắt ở Cô Vực nên gọi ta tới cứu ngươi.” Tư Tuyết ho vài tiếng, dứt khoát tương kế tựu kế.
Nghe Tư Tuyết nói như thế, Nam Thiên Ức lập tức mừng rỡ như điên, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của hắn ta đã bình tĩnh lại như bình thường.
“Nhưng ta là tử sĩ, sao Thái tử điện hạ lại muốn cứu ta?” Nam Thiên Ức khó hiểu hỏi.
Trong số những tử sĩ của Thái tử điện hạ, thực lực của hắn ta vẫn còn yếu, Thái tử điện hạ hoàn toàn không cần phái cao thủ tới cứu hắn ta.
Tư Tuyết mím môi, trầm giọng nói: “Ta cũng không biết, Thái tử điện hạ tự có suy nghĩ của mình.”
Nam Thiên Ức nhíu mày, trầm tư hồi lâu rồi lên tiếng: “Không, ta sẽ không quay về, ta không thể liên lụy đến Thái tử điện hạ.”
Khi nghe Nam Thiên Ức nói vậy, Tư Tuyết nhịn không được tán thưởng, cái tên Nam Thiên Ức này đúng là không đơn giản.
“Ta sẽ giao thông tin mà ta đã tìm được trong Cô Vực này cho ngươi báo cáo với Thái tử điện hạ, như vậy ta cũng có thể yên lòng mà chết đi, không cần bị người ở Cô Vực hành hạ nữa.” Nam Thiên Ức nói với Tư tuyết.
Thật sự là ông trời có mắt, cuối cùng hắn ta không cần phải chịu những cơn đau khủng khiếp này nữa.
Tư Tuyết gật đầu, đi đến bên cạnh Nam Thiên Ức để nghe thông tin của hắn ta.
Nàng không ngờ việc thẩm vấn phạm nhân lại đơn giản như vậy, mới đó thôi mà cái tên này đã khai hết ra rồi, chẳng lẽ đám người Cô Vực này ăn phân mà lớn lên à?
Tư Tuyết tới gần Nam Thiên Ức, nhưng Nam Thiên Ức còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cánh cửa đã bị phá ra.
“Tư Tuyết! Ngươi đừng tưởng rằng Hoàng thượng cho ngươi thẩm vấn Nam Thiên Ức là ngươi có thể diễu võ giương oai trước mặt bản hộ vệ!” Hi Thần cầm kiếm hét to về phía Tư tuyết.
Vẻ mặt của Tư Tuyết nháy mắt trở nên rất khó coi.
Sao con ngu này không đợi chút nữa mới đến chứ, nàng đang chuẩn bị hỏi mà!
Tiếng hét vừa rồi của Hi Thần đã khiến Tư Tuyết lẫn Nam Thiên Ức giật mình.
Hắn ta nhìn Tư Tuyết, tức giận đến mức sắp bể phổi.
“Được lắm, ngươi dám gạt ta!” Nam Thiên Ức tức giận rống to.
Hắn ta không ngu, vừa rồi Hi Thần đã nói Tư Tuyết được Quyền Mạch Ngự sai đến để thẩm vấn hắn ta, những người ở cạnh Quyền Mạch Ngự mà có năng lực mạnh thì không lạ chút nào.
Thế mà hắn ta lại ngu ngốc cho rằng Tư Tuyết là người của Thái tử điện hạ!
Tư Tuyết khẽ nhíu mày, trừng Hi Thần một cái.
Nhưng Hi Thần lại cầm kiếm xông lên, chém về phía Tư Tuyết.
Tư tuyết nhíu mày lại, vội vàng né tránh.
Lần vung kiếm này Hi Thần đã dùng lực rất mạnh, mặc dù không chém trúng Tư Tuyết nhưng nó lại theo đà tiếp tục chém về phía sau.
Một âm thanh vang lên, tất cả xích sắt đang trói Nam Thiên Ức đều rớt và gãy xuống.
Cả ba người đồng thời sững sờ.
Vốn dĩ sợi xích này chém sẽ không đứt, nhưng vừa rồi Tư Tuyết đã phá giải phù chú nên dây xích này cũng trở thành một dây xích bình thường.
Nhát kiếm vừa rồi của Hi Thần đã dùng rất nhiều lực, đương nhiên chặt đứt dây xích.