Lăng Chiến bất đắc dĩ, đành phải nghe theo Tư Tuyết.
“Được được được, cô nói cái gì cũng đúng.
” Lăng Chiến vừa cười vừa nói.
Cái bà này… hắn sợ nàng được chưa?
Lúc này Tư Tuyết mới nở nụ cười.
“Tôi nói là đúng mà, anh cứ huấn luyện như vậy thì quá đơn điệu, đối với anh mà nói thì chẳng còn độ khó nữa, anh nên khiêu chiến với độ khó lớn hơn chút.
” Tư Tuyết nghiêm trang nói với Lăng Chiến.
“Vâng vâng vâng.
” Lăng Chiến không ngừng đồng ý.
Sau đó Lăng Chiến thật sự cõng Tư Tuyết leo núi.
Những lần huấn luyện trước đó phải xách hai thùng nước leo núi, vì vậy tay không phát huy được tác dụng mà chỉ có thể dùng hai chân để đi.
Bây giờ vì an toàn của Tư Tuyết nên Lăng Chiến không thể chạy nhanh mà phải chạy thật cẩn thận.
Lúc chạy được một nửa thì Tư Tuyết bắt đầu ngọ nguậy.
Lăng Chiến đang trèo trên một tảng đá lớn thì Tư Tuyết khẽ cử động như vậy, Lăng Chiến lập tức loạng choạng, dưới chân không giẫm chắc suýt nữa thì ngã sấp xuống, cuối cùng may mà Lăng Chiến giữ vững.
“Điên hả, cô làm gì vậy, đừng lộn xộn.
” Lăng Chiến nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết không để ý tới Lăng Chiến mà chỉ thấp giọng cười, thở vào cần cổ của Lăng Chiến, Lăng Chiến chỉ cảm thấy tê dại.
Từ đó về sau mỗi lần Tư Tuyết để Lăng Chiến cõng mình leo núi sẽ ngọ nguậy trên lưng Lăng Chiến, Lăng Chiến cảnh cáo nàng không biết bao nhiêu lần nhưng nàng không chịu nghe.
Lăng Chiến cũng không chịu thua, từ đó về sau, ngày ngày hắn cõng Tư Tuyết huấn luyện, rất lâu sau đó dù Tư Tuyết ngọ nguậy thế nào thì cũng không có tác dụng gì với hắn cả.
Cho dù Tư Tuyết đột nhiên buông hai tay ra hoặc cù hắn ngứa thì hắn đều đã miễn dịch.
“Chao ôi, chẳng có gì thú vị cả, anh đều không sợ…” Tư Tuyết nằm trên lưng Lăng Chiến, bất đắc dĩ nói.
Lăng Chiến hừ nhẹ một tiếng, cực kỳ đắc ý.
Sau khi nghe thấy tiếng hừ đắc ý của Lăng Chiến, Tư Tuyết thấy không phục.
“Vô dụng thôi, tất cả mánh khóe của cô đều không có hiệu quả với tôi.
” Lăng Chiến đắc ý cười nói với Tư Tuyết.
Nói rồi hắn tăng tốc độ dưới chân.
Tư Tuyết phồng má, đột nhiên hôn lên mặt Lăng Chiến.
Con ngươi của Lăng Chiến rụt lại trong nháy mắt.
“Bịch” một tiếng, cả người Lăng Chiến ngã trên mặt đất, mắt mũi bầm dập nhưng vẫn không quên đệm ở dưới cho Tư Tuyết.
“Tư Tuyết, cô cô cô cô!” Sắc mặt Lăng Chiến đỏ lên, hắn nói một lần mấy từ “cô” nhưng lại không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ha ha ha!” Tư Tuyết ôm bụng cười to: “Lăng Chiến anh thật sự quá dở, không ngờ anh lại…”
Sắc mặt Lăng Chiến lập tức trở nên khó coi.
Vừa nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của Tư Tuyết thì hai gò má của Lăng Chiến lại đỏ hồng kỳ lạ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cười đến đau bụng của Tư Tuyết, Lăng Chiến tức mà không có chỗ để phát tiết.
Vừa rồi nguy hiểm như vậy mà cô gái này không tự giác chút nào sao!
“Tư Tuyết! Chống đẩy năm trăm cái, lập tức làm ngay bây giờ cho tôi, không cho phép ngừng giữa chừng!” Lăng Chiến kìm một bụng tức, nói với Tư Tuyết.
Nụ cười của Tư Tuyết cứng đờ trong nháy mắt.
“Cái gì!” Cả khuôn mặt Tư Tuyết đều viết đầy chữ không thể tin nổi.
Trong tổ chức của họ có một quy định bất thành văn chính là trong mỗi đội cộng tác, người mạnh hơn có thể ra lệnh cho người yếu hơn mọi lúc, cũng có thể trừng phạt người yếu hơn bất cứ lúc nào.
Nhưng Lăng Chiến đặc biệt cưng chiều nàng, đến cả hung dữ một chút cũng không chứ đừng nói đến chuyện trừng phạt, vậy nên Tư Tuyết giật mình không phải là chuyện vừa.