“Hi Thần đại nhân, không biết vì sao ngài lại phạt cô nương nhà ta vậy ạ?” Thanh Nha cúi đầu hỏi Hi Thần.
Hi Thần nhìn Thanh Nha với vẻ mặt khinh thường.
“Lý do ư? Bản hộ vệ muốn phạt nàng ta thì chẳng cần lý do gì cả!” Hi Thần nói, từng câu từng chữ đều cực kỳ bá đạo.
Ở Cô Vực này đâu đến lượt Tư Tuyết tung hoành, nàng ta muốn bẻ gãy cánh chim còn chưa đủ lông đủ cánh của Tư Tuyết trước khi nó kịp trưởng thành!
Thanh Nha dùng sức cắn răng nhìn Hi Thần.
“Hi Thần đại nhân, Cô Vực không có luật lệ này, cho dù là Hi Thần đại nhân cũng không có quyền tuỳ ý xử phạt như vậy.” Đôi mắt đen bóng xinh đẹp của Thanh Nha nhìn chằm chằm Hi Thần, nói từng câu từng chữ.
Trong mấy năm gần đây ở Cô Vực, Hi Thần luôn tỏ ra rất phách lối, những hạ nhân như họ không dám phản kháng nên chỉ đành im lặng chịu đựng mà thôi.
Nhưng nàng ấy không thể đứng nhìn Hi Thần ức hiếp cô nương nhà mình được.
Vì cô nương là người đầu tiên đối xử tốt với nàng ấy.
Nghe Thanh Nha nói vậy, Hi Thần lập tức bị chọc giận đến mức bật cười: “Bản hộ vệ có quyền hay không còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng.”
Thanh Nha ngẩn ra, cắn răng.
Nhưng nàng ấy đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng sau lưng Hi Thần, lập tức ngây người.
“Hoàng thượng.” Thanh Nha vô thức mở miệng gọi Quyền Mạch Ngự.
Nghe thấy Thanh Nha nói vậy thì Hi Thần cũng hơi giật mình, sau đó nàng ta quay người lại nhìn, thấy Quyền Mạch Ngự và Uý Dực đang đứng phía sau mình.
“Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng.” Hi Thần hốt hoảng, vội vàng hành lễ với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự quét mắt nhìn Hi Thần và Thanh Nha, rồi tầm mắt hắn lại đưa về phía Tư Tuyết đang cúi đầu xách thùng nước ở cách đó không xa, hơi nheo mắt lại.
“Hi Thần, chuyện lần trước chưa để lại bài học kinh nghiệm cho ngươi phải không?”
Cả người Hi Thần chấn động.
“Không phải, Hi Thần không có, Hi Thần chỉ…” Hi Thần vội vàng muốn giải thích, đồng thời trong lòng Hi Thần cũng cực kỳ hận Tư Tuyết.
Hi Thần tự cho là mình đã đoán đúng, rằng Tư Tuyết không hề phản kháng mà để mặc cho nàng ta phạt mình là vì muốn làm thế này! Chỉ cần Hoàng thượng thấy nàng ta phạt Tư Tuyết thì nhất đinh hắn sẽ ra mặt cho Tư Tuyết, cuối cùng người xui xẻo không phải là nàng ta sao?
Nghĩ đến đây, Hi Thần dùng sức cắn răng.
“Chỉ là làm sao?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Hi Thần cúi thấp đầu không nói gì.
“Tư Tuyết là người của trẫm, lúc nào đến lượt ngươi có quyền phạt nàng?” Lần này trong giọng nói của Quyền Mạch Ngự lộ rõ sự tức giận.
Thanh Nha cắn răng, mở miệng nói với Quyền Mạch Ngự: “Thưa Hoàng thượng, cô nương nhà nô tỳ đứng đã lâu, xin Hoàng thượng cho cô nương nghỉ ngơi đã ạ.”
Quyền Mạch Ngự nghe Thanh Nha nói vậy thì hơi nheo mắt nhìn Tư Tuyết.
Không biết hôm nay nha đầu này làm sao nữa, trước đó kiêu ngạo như vậy mà sao hôm nay lại không phản kháng thế này? Chẳng lẽ vì có chuyện lần trước nên nàng không dám làm lần nữa sao?
“Ngươi lui xuống trước đi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
“Hoàng thượng…” Thanh Nha sửng sốt, sau đó nàng ấy khó xử nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự rũ mắt liếc nàng ấy.
“Trẫm sẽ ra mặt cho nàng ấy.” Quyền Mạch Ngự nhàn nhạt nói.
Nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói vậy, Thanh Nha mới yên tâm lui xuống.
Thanh Nha vừa đi thì Quyền Mạch Ngự không thèm nhìn Hi Thần chút nào mà đi thẳng về phía Tư Tuyết.
Hi Thần sững người, cắn chặt răng, nàng ta không biết mình có nên đi cùng hắn hay không nữa.
Đều do Tư Tuyết, tâm cơ của nàng quá sâu.
Không được, tuyệt đối không thể giữ Tư Tuyết lại được!