Sủng Phu

Editor: demcodon

Mùa đông này đã trở thành ký ức hạnh phúc nhất cũng như đẹp nhất trong lòng Hoắc An Lăng. Nhưng mà ở trong mắt những người khác lại không phải như thế.

Điện Hồng Huyên, nước Cảnh.

Sau khi bắt đầu mùa đông Thái tử cũng rất ít đi ra ngoài, phần lớn người cho rằng thân thể của hắn chưa khôi phục, hơn nữa hắn sớm cũng không phải là người được sủng ái. Cho nên đối với hắn cũng không có tư cách để chú ý, ngược lại có ý hy vọng hắn cứ yên lặng như thế.

Thái tử ngồi trong thư phòng trải ra một trang giấy, sau đó viết xuống một chút chuyện bí ẩn rồi chuẩn bị giao cho người mình âm thầm bồi dưỡng đi làm. Còn chưa có viết xong đã bị ba tiếng gõ cửa dài ở bên ngoài vang lên cắt đứt.

Mặt không biểu tình nhưng mà động tác nhanh chóng cất kỹ đồ đạc, Thái tử gặp cúi đầu nhìn Tiểu Quế Tử trầm giọng nói: "Chuyện gì?"

Tiểu Quế Tử vội vàng nói: "Bẩm Thái tử điện hạ, trong nội cung có người đến."

Trong nội cung có người đến?

Thái tử nhớ tới mình đi qua mấy lần nhưng mà ngay cả Phụ hoàng kia cũng chỉ là xa xa gặp mặt hai ba lần thôi, không rõ tại sao lại đột nhiên có người trong nội cung tới. Bất quá điện Hồng Huyên này vốn là một miếng đất trong hoàng cung, cũng là...

Thái tử không tiếp tục suy nghĩ nhiều mà đưa chân bước đi ra ngoài.

Thái tử vốn tưởng rằng là cung nhân bình thường, nhưng lúc không muốn gặp lại là tổng quản bên cạnh Phụ hoàng: "Thái tử điện hạ."

"Miễn lễ, Huyền công công, không biết Phụ hoàng có gì dặn dò?" Thái tử cũng không nhận ra có việc nhỏ bình thường gì có thể làm cho Phụ hoàng của mình lại để cho Huyền công công đến truyền khẩu dụ. 

Mặc dù có chút kỳ quái Thái tử này vì sao không giống như trong trí nhớ nhưng mà chuyện cho tới bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ những điều này. Huyền công công giảm thấp giọng nói xuống rất nhanh nói: "Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương ngài, ngài sợ là không được rồi..."

Lúc sơ sơ nghe được tin tức này Thái tử cũng không có bất kỳ phản ứng gì, thời gian dài làm cho hắn đã sớm quên lãng chuyện này. Nhưng mà một khi nhắc tới như vậy những ký ức phủ đầy bụi kia ngược lại là hiện ra mẫu hậu đối xử tốt với mình... Mặc dù...

Cho nên hắn chỉ là bày tỏ vẻ mặt thoảng qua lại lộ ra lo lắng thích hợp và luống cuống: "Mẫu hậu ta làm sao?"

Thái tử đi theo Huyền công công đến cung Phượng Tảo nhìn thấy được nam nhân mình gọi là Phụ hoàng đang ngồi ở bên ngoài, còn có mấy đệ đệ của mình cũng đứng ở một bên, sắc mặt hoặc đau thương hoặc lo lắng.

Thái tử hiện tại cũng không có có tâm tư đi quan tâm những huynh đệ kia của mình, chỉ là đi đến trước mặt Phụ hoàng kia. Trong dự liệu khi y thấy mình tới thì y cái gì cũng không nói, chỉ là phất phất tay rồi không hề để ý tới mình. Như lúc trước mình sẽ vì bị bỏ qua như vậy mà đau lòng.

Thái tử hạ mắt theo quy củ hành lễ, sau đó vội vàng đi vào Noãn các nơi Hoàng hậu đang nằm —— sợ là đúng lúc này bắt đầu hoặc là sớm hơn Phụ hoàng mình đã đưa ra quyết định này?

Từ cung nữ vén lên bức rèm che một luồng dù cho hun hương cũng che dấu không được vị thuốc bay tới. Hoàng hậu hai mắt khép hờ nằm ở trên giường, dường như là nghe thấy động tĩnh cặp mắt kia có chút mở ra mang theo ánh sáng.

Xoay đầu lại nhìn thấy là Thái tử, cặp kia bởi vì bị bệnh mà ảm đạm không ít trong con ngươi hiện lên một tia mất mát. Sau đó mềm mại nói: "Là Tễ nhi hả? Mau tới đây để cho mẫu hậu nhìn xem."

Thái tử nghe thấy đối phương gọi mình là "Tễ nhi" đôi mắt kia cũng phát sáng lên bước nhanh đi đến ngồi xuống trước giường Hoàng hậu. Sau đó cầm chặt tay của bà trong giọng nói khó dấu lo lắng: "Mẫu hậu ngài làm sao vậy?"

Nhưng trên thực tế lúc hắn nắm lấy tay Hoàng hậu thì nhớ tới nguyên nhân Hoàng hậu chết —— đương nhiên đó cũng là hắn sau khi dùng linh hồn phiêu đãng mới nghe được bí mật. Về sau hắn không còn là linh hồn nữa, bởi vì cuộc sống bức bách nên đã chôn giấu những ký ức này ở sâu trong chốn trần gian.

Chỉ có điều hắn không nghĩ tới chính là hắn rõ ràng lại đã trở thành Thái tử nước Cảnh. À, có lẽ cũng có thể gọi là Thái tử nước Cảnh trước "vì nước hy sinh thân mình".

Chờ hắn chấm dứt một chút sững sờ này thì Thái tử Triệu Tễ nhìn Hoàng hậu càng đưa ra bộ dáng yếu ớt chỉ nói: "Mẫu hậu, ngài sẽ không có chuyện gì. Ngài đã từng nói qua, ngài còn muốn nhìn thấy nhi tử của nhi thần sinh ra nữa mà."

Lúc ấy hắn đã nói như vậy phải không?

Hoàng hậu nghe được lời Thái tử nói trong mắt hiện lên một tia áy náy, bà ngẩng đầu dùng ngón tay bởi vì ốm yếu mà lộ ra tái nhợt khẻ vuốt ở trên mặt của đối phương: "Thật xin lỗi, Tễ nhi, mẫu hậu... sợ là chống đỡ không nổi cho đến lúc đó. Con về sau phải nhớ nghe lời Phụ hoàng con nói, cũng nên... chăm sóc bọn đệ đệ một chút."

"Thật sự, đã không được sao?"

"Thật có lỗi, Tễ nhi..."

Thái tử rủ mắt xuống không làm cho đối phương đọc được hững hờ trong mắt mình: "Coi như là vì Nhị đệ cũng không được sao?"

Hoàng hậu nghe được lời Thái tử nói vốn là còn vẻ mặt bình thản an bình, phảng phất tâm nguyện đã xong mạnh mẽ mở to hai mắt, có chút không dám tin mà nhìn Thái tử cúi đầu. Chờ một hồi khó chịu nổi lên yên lặng đi qua vẫn là thể lực của Hoàng hậu chống đỡ hết nổi mở miệng trước: "Tễ nhi con... nói như vậy là có ý gì? Mẫu hậu đương nhiên lo lắng cho những hài tử các con..."

"Mẫu hậu lo lắng cho cô ư?" Giọng nói của Thái tử nghe không ra vui giận. Lúc nhìn thấy sắc mặt Hoàng hậu càng ngày tái nhợt thì hắn vẫn là dịu đi khẩu khí —— mặc dù nữ nhân này đã sớm giảm đi ở trong trí nhớ của mình nhưng mà không thể phủ nhận chính là bà đã từng quân tâm mẫu thân mình y hệt như vậy.

Cho dù mình không có oán hận gì với bà nhưng ở lúc này cũng có thể tán đi. Mình không phải là đã sớm nghĩ kỹ không hề liên quan với những người này hoặc chuyện gì cũng không hề bị người phản bội ư?

"Cô, đã biết... " Thái tử nắm chặt tay lạnh buốt của Hoàng hậu đưa mắt lên nhìn, trong ánh mắt lạnh nhạt rất nhiều: "Cho nên, ngài an tâm đi đi.. Cô sẽ không trở thành đá cản đường. Nhị đệ sẽ trở thành Hoàng đế nước Cảnh."

Bởi vì hiện tại mục tiêu của hắn căn vốn cũng không phải là cái này.

* * *

Hoắc An Lăng và A Thập thành thân sau ngày thứ ba trận đầu tuyết rơi nhiều bay lả tả xuống. Mặc dù ở đây không có hưởng tuần trăng mật nhưng mà Hoắc An Lăng lại cùng A Thập mỗi ngày đều trôi qua ngọt ngào.

Nhất là A Thập, y cảm giác mình sau khi thành thân với Hoắc An Lăng thì Hoắc An Lăng càng sủng mình hơn. Mặc dù, mặc dù buổi tối phải làm loại chuyện ngay từ đầu có chút đau nhức nhưng mà mỗi lần Hoắc An Lăng đều rất dịu dàng, cho tới cuối cùng A Thập cũng rất hưởng thụ. Cho nên đối với A Thập mà nói đau đớn ít như vậy cũng như không có.

Về phần Hoắc An Lăng, hắn là người gặp việc vui tinh thần thoải mái. Dùng lời Kỷ phu tử nói chính là "đắc chí cái đuôi cũng vểnh lên".

Bắt đầu sau mùa đông hoạt động trong thôn cũng ít đi. Chẳng qua là bình thường cảm thấy bị Hoắc An Lăng sành ăn hầu hạ A Thập đều cảm thấy có chút nhàm chán —— A..., y thật ra là cảm giác mình giống như gần đây hơi béo rồi, sợ Hoắc An Lăng không thích y mập mạp. Cho nên ở trong phòng ổ vài ngày (nguyên nhân chính xác là vì eo và chân bủn rủn không đứng dậy được) A Thập lại chuẩn bị đi dạo trong sân hoạt động gân cốt một chút.

Y ra phòng khó được có mặt trời. Bất quá vào đông mặt trời mặc dù ấm áp như trước không khí vẫn lạnh như cũ. A Thập mặc áo bông dày vô ý thức mà run rẩy, sau đó che miệng ngáp lên duỗi lưng một cái. 

A Thập tỉnh táo nhếch nhếch khóe miệng, cho dù ở mùa đông nhưng Tam Mao cũng có sức sống bắn ra bốn phía đến bắt chuyện chào hỏi. Sau đó y trở lại ghế dựa ở trong phòng ngồi lên trên. Sau khi chuẩn bị xong tất cả y thoải mái nhàn nhã mà đắm chìm trong ánh nắng mặt trời mới lên, đầu gật từng cái từng cái —— không có biện pháp, vào đông ánh nắng mặt trời thật sự là quá ấm áp, y vừa mới nâng một chút tinh thần này lên nhiều như vậy, vận động một chút đã sớm biến thành miễn cưỡng buồn ngủ.

Hoắc An Lăng cũng không biết A Thập bây giờ đang thay đổi nơi để ngủ gật, hắn đang thương lượng với Kỷ phu tử chuyện đón giao thừa năm nay —— năm trước bởi vì Hoắc An Lăng không có chỗ ở cố định nên đón giao thừa đều là Kỷ phu tử giúp đỡ.

Năm nay hắn không chỉ đã có nhà còn thành thân, đã có gia đình cho nên hắn hy vọng đón giao thừa năm nay Kỷ Phu tử có thể đón cùng với bọn họ. Hắn nhìn ra được Kỷ phu tử và A Thập dường như rất là hợp ý, một khi đã như vậy dù sao Kỷ phu tử chỉ một mình, mọi người cùng nhau náo nhiệt không phải càng tốt sao?

Đối mặt với lời mời Hoắc An Lăng thì Kỷ phu tử đương nhiên đồng ý. Mặc dù hắn đã sớm thề qua không muốn quấy rầy cuộc sống của người kia, nhưng mà bây giờ A Thập chỉ là A Thập, cũng tương đương như không có vấn đề gì với người kia.

Tiễn bước Hoắc An Lăng, Kỷ phu tử mới lấy ra một bức mật thư từ ống tay áo rất nhanh mở ra xem. Sau đó mặt không biểu tình mà đốt nó, nhìn xem lá thư từng chút một bị đốt thành tro bụi hắn mới hơi giật mình mà thì thào tự nói: "... Hoàng hậu, quy tiên à..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui