Sủng Phu

Editor: demcodon

Hoắc An Lăng thời thời khắc khắc chú ý đến Thẩm vương gia, giờ phút này tự nhiên chú ý tới cử động của đối phương —— mặc dù trong lòng tên này đã thoải mái đến vẫy đuôi lăn qua lăn lại kêu gâu gâu, nhưng trên mặt còn một dáng vẻ vô cùng bình tĩnh. Hắn biết rõ mình không thể gấp, nếu không sẽ hù đến đối phương.

Lúc đang ở trong không khí tốt đẹp đột nhiên chó sủa "gâu" một tiếng phá vỡ trạng thái mập mờ của hai người, làm cho hai người đột nhiên giật mình tỉnh lại. Sau đó cùng nhau quay đầu nhìn về phía Tam Mao mở to một đôi mắt vô tội, hai người đột nhiên có loại xúc động muốn ăn lẩu thịt chó...

Bội Ngọc canh giữ ở bên ngoài nhanh tay lẹ mắt chạy vào kéo lấy Tam Mao đi ra: "Ha ha, Vương gia, Tướng quân, các ngài tiếp tục, các ngài tiếp tục, nô tỳ đi tìm người đến giữ cửa."

Hơn nửa đêm đó, giữ cửa cái gì? -demcodon

Thẩm vương gia và Hoắc An Lăng đều cảm thấy trong lòng một đám dê thồ chạy qua.

* * *

Trời mùa hạ sáng luôn đặc biệt sớm.

Kỷ phu tử một đêm không ngủ. Từ sau khi hắn biết được tin tức Cửu Tranh bị Hoắc An Lăng đánh tạm thời chỉ có thể nằm ở trên giường.


Lúc vừa mới biết được tin tức này thì hắn trước tiên đã muốn chay tới bên cạnh đối phương, nhưng lập tức hắn đã áp chế ý nghĩ này xuống —— mình quả nhiên là hèn mọn. Rõ ràng đối phương cũng đã có thái độ kia, nhưng mà vừa gặp phải chuyện của y hắn vẫn là không có cách nào bình tĩnh xuống, vẫn muốn là điều gì đó cho y.

Mặc dù tạm thời đè xuống ý nghĩ đi nhìn đối phương nhưng Kỷ phu tử lại trằn trọc khó có thể ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ phu tử đã đi trấn trên.

Vì vậy, chờ đến lúc đám trẻ con trong thôn đến trường thì kinh ngạc phát hiện Kỷ phu tử anh tuấn ôn hòa của bọn họ biến thành một lão tiên sinh tóc hoa râm tinh thần vẫn khỏe mạnh —— ô ô ô, đừng mà, bọn họ muốn nhìn thanh niên tuổi trẻ soái chứ không muốn nhìn một ông lão râu ria một đống to anh anh anh anh anh!

Mà giờ khắc này, Kỷ phu tử đã cõng bao y phục trên lưng bước lên con đường đi đến kinh thành.

* * *

Bởi vì bị thương nên Cửu Tranh chỉ có thể nằm ở trên giường, vào triều tự nhiên cũng không thể đi. Về phần quan viên đến thăm bệnh... tất cả đều đóng cửa không gặp.

Mặc dù mấy đấm kia của Hoắc An Lăng làm cho nội tạng xương cốt của Cửu Tranh đều bị tổn thương không coi là nhỏ, ít nhất phải tĩnh dưỡng cả tháng; hơn nữa trên khuôn mặt cũng vài dấu xanh, dù sao ngắn hạn ở trong phòng không cách nào gặp người.

Đột nhiên có một thời gian ngắn không cần bận rộn nghe những chuyện trên triều đình, lần này đại quân trở về những tướng lĩnh kia được phong tước ban thưởng và các loại chuyện Hoắc An Lăng liên tiếp thăm hỏi phủ Thẩm vương, làm cho sắc mặt Cửu Tranh mặc dù vô cùng âm trầm nhưng cũng có thể ổn định lại tinh thần suy nghĩ một chút tâm tình của hắn.


Một ngụm đã uống cạn nước thuốc hơi nóng, Cửu Tranh từ chối điểm tâm và mứt hoa quả thị nữ đặc biệt bưng tới, sau đó cho tất cả người hầu đều lui ra khỏi gian phòng. Cửu Tranh nửa nằm ở trên giường, xuyên qua cửa sổ mở rộng ra đối diện nhìn lá cây bên ngoài đã có chút ố vàng, có chút hoảng hốt —— lúc lần đầu tiên gặp Mặc Lâm dường như cũng là cuối mùa hè đầu mùa thu thì phải?

Hắn giật mình vì mình vừa mới ghĩ như vậy, Cửu Tranh đột nhiên nhớ tới có người đã từng nói qua —— người già thì thích nhớ lại chuyện quá khứ.

Già rồi sao? Đúng vậy, hắn mặc dù hiện tại chưa đến ba mươi, nhưng là tâm lại đã sớm mất đi loại sức sống tuổi trẻ này. Cho nên hắn mới có thể bị Mặc Lâm hấp dẫn ư? Người kia, vô luận lúc nào cũng đều tràn đầy hy vọng.

Thưởng thức nước thuốc đắng chát còn lại ở trong miệng, Cửu Tranh bỏ mặc chính mình chìm vào hồi ức.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Lâm thì đối phương bất quá là tiểu tiểu hài nhi. Mặc dù lớn lên giống như tiên đồng trong tranh, nhưng mà đối với Cửu Tranh lúc đó bất quá là một tiểu hài tử luôn đi theo Dương đế... Lúc đó còn chưa phải là Dương đế, vẫn là Tứ hoàng tử Triệu Mặc Dương —— căn bản không lọt vào mắt hắn.

Lúc đó lòng hắn tràn đầy đều là người kia. Bất quá, cho dù như thế hắn cũng nhớ kỹ tiểu hài tử kia trắng hồng nhìn mình lộ ra tỏa sáng hơn nữa non nớt, mang theo thiện ý vui sướng mỉm cười. Lúc đó hắn chỉ là cảm thấy đối phương cười lên càng xinh đẹp mà thôi.

Chờ đến mấy năm sau, cuộc sống của y không định trước đã biến đổi lớn, phảng phất là mây đen che khuất tất cả ánh mặt trời, đóng băng ngàn dặm lĩnh địa mang đi tất cả ấm áp.

Chuyện đó dường như muốn sụp đổ, lại phải cố gắng mở ra mười hai vạn phần tinh thần, ở trước mặt tất cả mọi người y miễn cưỡng cười vui, lại một lần nữa thấy được nụ cười kia của đối phương phảng phất như là một nhúm ánh mặt trời ôn hòa mà không chói mắt, lại cắt qua mây đen hòa tan băng cứng.


Về sau làm thủ hạ dưới Tứ hoàng tử, hắn càng có nhiều cơ hội đi tiếp cận Mặc Lâm, mà càng tiếp cận y lại càng hiểu rõ y; thật không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng hắn có ý định hủy diệt hết tất cả, hủy diệt mình... Thậm chí không tiếc mang mấy Hoàng tử đang đoạt vị cùng kéo xuống nước. Nhưng mà ở trong thời gian gần gũi ở chung với Mặc Lâm ngắn ngủn ba bốn năm lại làm cho hắn hoàn toàn thay đổi kế hoạch điên cuồng kia, hắn trở nên toàn tâm toàn ý làm việc cho Tứ hoàng tử, bày mưu tính kế vì Tứ hoàng tử; hơn nữa hiệp trợ Tứ hoàng tử leo lên ngôi vị hoàng đế.

Đơn giản là, đối phương là ca ca ruột của Mặc Lâm.

Đơn giản là, đối phương là thật lòng yêu thương Mặc Lâm.

Có lúc chút, mang một vật trân quý bảo vệ cất giữ so với trực tiếp có được nó thú vị hơn nhiều; hơn nữa, Cửu Tranh nghĩ không ra nếu như đăng cơ làm đế không phải Tứ hoàng tử thì trên mặt Mặc Lâm còn có thể có loại dáng vẻ tươi cười này hay không.

Về phần làm cho Mặc Lâm đăng cơ làm đế? Nói đùa, không nói trước y và ca ca y Tứ hoàng tử căn bản là cũng không phải là một quan hệ có thể cắt đứt. Cho dù y có ý nguyện này cũng phải nhìn xem y có... năng lực như thế hay không. Chức hoàng đế này là công việc rất vất vả, cũng không phải mỗi người cũng có thể đảm nhiệm.

Quả nhiên, sau khi Tứ hoàng tử đăng cơ làm Dương đế đã phong đệ đệ của hắn là Thập nhị hoàng tử thành Thẩm vương gia; hơn nữa cai quản Hộ bộ, đồng thời còn có rất nhiều đặc quyền. Mà đương nhiên, mình cũng trở thành bằng hữu với đối phương.

Đại khái là bởi vì đối phương không chút nào che dấu không hề có hứng thú với nam tử, cho nên hắn vẫn luôn thật cẩn thận không để cho đối phương phát hiện tâm tư của mình đối với y, cẩn thận che chở lấy đoạn quan hệkỳ quái này, bao dung hoặc là dung túng.

Bất kể là y tiếp nhận Hộ bộ, hay là tự mình mân mê sản nghiệp, hắn đều âm thầm dẹp yên chướng ngại bên trong, cứ làm như vậy để cho y thuận buồm xuôi gió mà đi xuống. Y nên được người ngẩng đầu nhìn, hâm mộ, tán thưởng. Y không thích nam nhân coi như xong đi, lúc đó Cửu Tranh đã nghĩ như vậy. Mặc dù rất muốn làm cho đối phương biến thành của mình, nhưng mà chỉ cần vừa nhìn thấy Thẩm vương gia thì Cửu Tranh sẽ làm cho trong lòng mình ầm ĩ kêu bình thường lại.

Mình không chiếm được y, người khác cũng sẽ không có được y. Về phần nữ nhân, Cửu Tranh chưa bao giờ mang chuyện này để vào mắt. Nhưng mà, tất cả, tất cả ở trong nháp mắt đã bị phá vỡ.

Bảo vật mình trân quý cất giữ lâu như vậy, chạm vào cũng không dám chạm, lại bị một tên dơ bẩn, đê tiện, không hề sức cạnh tranh đáng nói, rác rưởi tùy tùy tiện tiện nhanh chân đến trước.


Cửu Tranh không biết lúc mình biết được tin tức này thì tức giận nhiều một chút hay là ghen ghét nhiều một chút. Thậm chí hắn không biết cơn lửa giận là hướng về phía Hoắc An Lăng hay là hướng về phía Thẩm vương gia —— đệ đã có thể tiếp nhận nam nhân, tại sao là tên dơ bẩn thô lỗ kia mà không phải ta? Rõ ràng ta vì đệ trả giá rất nhiều, không phải sao? 

Nước thuốc cay đắng trong miệng đã biến mất, nhưng mà Cửu Tranh lại cảm thấy cay đắng này từ cổ họng mình trợt xuống, lắng đọng ở trong lòng mình. Cửu Tranh nhắm mắt lại yên lặng không nói, rất nghiêm túc tự hỏi hành động của mình. Sau đó cảm thấy tức giận không hiểu được vì sao mình sau khi say rượu lại có hành vi lỗ mãng như vậy.

Gần đây tửu lượng của hắn rất tốt, vì sao ở một đêm kia lại không khống chế nổi làm ra loại chuyện ngu xuẩn này? Thậm chí còn bị Hoắc An Lăng vũ phu kia đánh cho chỉ có thể nằm ở trên giường.

Đương nhiên, những chuyện này đều không phải là vấn đề. Vấn đề chính thức là, hành vi ngu xuẩn của mình đã tự tay đẩy bảo bối trong lòng mình ra xa.

Nhớ tới từ sau khi mình dưỡng bệnh thời gian dài như vậy mà Thẩm vương phủ không có bất kỳ bày tỏ an ủi. Cửu Tranh đã không nhịn được trong lòng lạnh cả người —— hắn và Mặc Lâm xem ra là đã kết thức thật rồi.

Không, chưa bao giờ bắt đầu thì làm sao nói đến kết thúc chứ?

Ngay lúc Cửu Tranh ở trên giường các loại tự giễu các loại biến đen, thậm chí còn nghĩ đến lúc đó nên dứt khoát cường thủ hào đoạt* thì cửa phòng lại một lần nữa bị gõ vang lên.

(*Cường thủ hào đoạt: nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn.)

"... Tiến vào." Bởi vì tưởng rằng gã sai vặt hầu hạ đến cho nên Cửu Tranh nhắm mắt giọng điệu cũng không có tốt.

Cửa mở, tiếng bước chân tới gần nhưng chậm chạp không có động tác kế tiếp. Cửu Tranh có chút không kiên nhẫn mà mở to mắt, lại nhìn thấy người hắn đời này cũng cho rằng không có khả năng gặp lại: "... Ngươi..." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận