Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Hắn không biết, trong lòng Quân Mặc Ảnh cũng rất loạn.

Nếu vụ ám sát kia thật có liên quan với Phượng Thiển, nếu nàng mất trí nhớ là thật thì thôi, nếu là giả, chính là lòng của nàng thâm trầm đến cực điểm, ngay cả hắn cũng không nhìn ra manh mối.

Như vậy, khả năng nàng là mật thám Tây Khuyết liền lớn hơn.

Im lặng rất lâu, đột nhiên Quân Hàn Tiêu ngẩng đầu, giống như thần kinh hỏi một câu: “Chẳng lẽ lúc trước hoàng huynh để tiểu hoàng tẩu ởbên người, vì thử nàng có đúng là mất trí nhớ hay không?"

Nói xong hắn liền hối hận.

Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Quân Mặc Ảnh trầm xuống, liền ngay cả không khí quanh mình cũng lạnh hơn nhiều.

Quân Hàn Tiêu không khỏi thầm mắng mình nói năng không nghĩ, minh biết rõ hoàng huynh đối xử với tiểu hoàng tẩu không bình thường, sao phải hỏi ra vấn đề loạn thất bát tao như vậy.

Cái miệng nhanh nhảu đáng chết.

Đang oán thầm, Quân Mặc Ảnh trầm giọng hỏi một câu: “Lần này ngươi trở về, Long Vi đi theo sao?"

"Hả?" Quân Hàn Tiêu hoàn toàn không phản ứng lại.

Hoàng huynh còn đang u ám sao đột nhiên nhắc tới việc này?!

"Trẫm hỏi ngươi, Long Vi có đi theo ngươi trở về không?" Quân Mặc Ảnh nhíu mi liếc mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên đã không kiên nhẫn.

Trên mặt Quân Hàn Tiêu khó có được hiện lên một chút hồng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, nghẹn một hơi ấp úng nói: “Cùng đi theo."

"Có thời gian mang nàng đến trong cung đi một chút cũng không phải không thể, Thiển phi rất thích nàng."

"Hoàng huynh!" Quân Hàn Tiêu quýnh lên, trên mặt hồng lợi hại hơn: "Thần đệ và nàng không có gì!!"

Quân Mặc Ảnh xuy một tiếng: “Trẫm nói ngươi và nàng có cái gì sao?"

"…." Được rồi, hoàng huynh ngài thắng.

Quân Mặc Ảnh đứng dậy, thản nhiên nói: “Trẫm đã để Thái y đi xem, nếu thực có chuyện gì, hôm nay có thể biết kết quả."

Thẳng đến khi bóng dáng màu vàng đi qua hắn, lướt qua, cuối cùng bước ra cửa Ngự Thư Phòng, Quân Hàn Tiêu mới phản ứng lại hoàng huynh nói là chuyện gì.

Đây là để Thái y bắt mạch cho tiểu hoàng tẩu.

Quân Hàn Tiêu bất đắc dĩ, tư duy hoàng huynh cũng quá lớn, quả nhiên không phải người bình thường có thể lý giải.

Ai, bất quá, chỗ tiểu hoàng tẩu trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Quân Mặc Ảnh trở lại cung Phượng Ương, Thái y vội tới bắt mạch cho Phượng Thiển vừa vặn còn chưa đi, liền ngay cả viện chính Thái y viện cũng đến đây.

Thấy đế vương, vội vàng cung kính hành lễ.

Kỳ thật bây giờ nhóm Thái y vẫn e ngại vị chủ tử cung Phượng Ương, tuy nói lúc trước không hay ho chỉ có Trịnh Thái y, nhưng thật ra đắc tội chủ tử này là toàn bộ Thái y viện.

Cho nên từ lúc vào đến bây giờ, nhóm Thái y đều nơm nớp lo sợ, sợ xảy ra chuyện.

Giờ phút này thấy đế vương trở về, trong lòng liền càng khẩn trương, sợ cách lâu như vậy, đế vương lại tìm bọn họ tính sổ, tuy rằng khả năng này cũng không lớn.

"Thế nào, bệnh mất trí nhớ của Thiển phi có thể trị không?" Quân Mặc Ảnh tùy ý tìm ghế ngồi bên cạnh Phượng Thiển.

Viện chính đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, hiện tại Thiển phi nương nương cũng không có gì trở ngại, nhưng có thể là tụ huyết trong đầu còn chưa hoàn toàn tán đi, cho nên vẫn không thể khôi phục trí nhớ."

Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm.

"Nhìn lâu như vậy, các ngươi liền cho trẫm đáp án này?!"

Viện chính bị dọa, vội vàng quỳ xuống, vài người bên cạnh đều quỳ xuống.

"Vi thần đáng chết!" Mấy người trăm miệng một lời.

Phượng Thiển bất đắc dĩ, thừa dịp tất cả mọi người cúi đầu, nhẹ đẩy hắn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui