Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

"Ngươi uy hiếp bổn vương?!"

"Ai uy hiếp ngươi ngươi đường đường là Đoan vương gia, không phải không sợ trời không sợ đất sao, sao có khả năng bởi vì ta phải đi mà bị uy hiếp."

"Long Vi nữ nhân điên như ngươi, ngươi…"

"Như thế nào?" Long Vi ngẩng cổ trừng hắn. Tuy rằng bởi vì sinh bệnh mà sắc mặt tái nhợt, nhưng đáy mắt nàng lại lóe một tia quật cường chói lọi.

Một khắc kia, trong lòng Quân Hàn Tiêu lại không sinh ra một tia bất đắc dĩ.

"Hiện tại bổn vương hối hận cũng đã muộn. Ngươi đã muốn vào Đoan vương phủ, nếu để ngươi mang dáng vẻ như quỷ đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng bổn vương bắt nạt ngươi đến lúc đó nếu lại không cẩn thận chết ở bên ngoài, chẳng phải đều thành bổn vương không phải sao?"

Long Vi tức giận trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên không nhịn được cười ra.

Cả ngày hôm qua, nàng tìm khách sạn, bị đả kích, nàng không có một xu, nàng lưu lạc đầu đường.

Cuối cùng đi đi lại lại vẫn đến cửa Đoan vương phủ, chỉ vì không muốn hắn đồng tình, nàng không nói gì, kết quả nam nhân này vừa thấy nàng cũng chỉ biết đuổi nàng đi. Sau nàng ở cửa Đoan vương phủ đợi một đêm, đông lạnh đến mức ngất, nhưng buổi sáng hắn ra cửa lại ngay cả nhìn cũng không liếc nàng một cái.

Lòng dữ dội chua xót.

Nhiên, đầy bụng ủy khuất, thế nhưng bởi vì hắn nói mấy câu đó mà kỳ tích tiêu tán.

Long Vi cảm thấy, nàng chính là bị coi thường.

"Nếu Đoan vương gia thịnh tình mời như thế, ta đây liền cố đáp ứng." Nàng khoát tay, nhanh chóng nằm xuống trên giường, khóe miệng nhếch lên.

Huyệt thái dương của Quân Hàn Tiêu đột nhiên rạo rực, thiếu chút nữa không nhịn được đá nàng ra.

Cung Phượng Minh, huân hương lượn lờ, ấm áp.

Bưng trà nóng trong tay, Quân Mặc Ảnh uống một ngụm, buông, hỏi: “Thân mình mẫu hậu, trong khoảng thời gian này có tốt không?"

"Tình huống của ai gia ngươi còn không biết sao, vẫn là dáng vẻ già yếu. Bệnh nặng không có, chính là người già đi, một ít bệnh nhẹ liền không thể tránh né được, không có gì vội vàng." Thái Hậu cười nhẹ.

Quân Mặc Ảnh quan tâm nói: “Mẫu hậu phải bảo trọng thật tốt mới được."

"Ai gia hiểu được." Thái Hậu gật đầu.

Nhàn thoại trong chốc lát, đột nhiên Thái Hậu thấm thía nói: “Ai gia nghe nói, gần đây Hoàng Thượng chỉ đi cung Phượng Ương, độc sủng một mình Thiển phi, cung điện khác ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn."

Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhảy dựng.

Kỳ thật vừa rồi Quân Hàn Tiêu không chịu đến, tuy rằng chưa nói nguyên nhân, nhưng hắn đã đoán được. Chính là tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, hắn không thể  không đến thăm mẫu hậu được.

"Gần đây nhi thần bận rộn chính sự, cho nên..."

Thái Hậu cười lắc đầu: “Lấy cơ như vậy chỉ để người bên ngoài nhìn cũng  thôi, Hoàng Thượng cảm thấy, ai gia sẽ không biết trong lòng nhi tử mình suy nghĩ cái gì sao?"

Quân Mặc Ảnh mím môi, nhất thời cũng không biết nên đáp như thế nào.

"Ai gia nói, cũng không phải bắt buộc Hoàng Thượng phải làm như thế nào. Ai gia tin tưởng, chuyện tiền triều hậu cung, Hoàng Thượng đều có thể xử lý tốt. Chính là Thiển phi có vẻ đặc thù, dù sao nàng thay Hoàng Thượng chắn một kiếm, ai gia chỉ sợ, Hoàng Thượng bởi vậy mà phá lệ ân sủng nàng."

"Điểm này, mẫu hậu cứ yên tâm đi." Quân Mặc Ảnh nhíu mi: "Mặc kệ hiện tại trẫm đối với Phượng Thiển thế nào, cũng không phải vì nàng thay trẫm cản kiếm."

Chính xác ra, cũng không là vì cảm kích.

Hắn sẽ không bởi vì cảm kích mà đối với ai như vậy.

Thái Hậu híp mắt: “Thôi, ai gia không quản được Hoàng Thượng, chính là Hoàng Thượng cũng nên chú ý đúng mực một chút."

"Vâng, nhi thần biết." Thái Hậu đã nói như vậy, Quân Mặc Ảnh cũng chỉ gật đầu xưng vâng.

Lúc này Thái Hậu mới vừa lòng, khẽ cười nói: “Liên Tịch, Hoàng Thượng không có trà, ngươi tới rót cho Hoàng Thượng một chén."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui