Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

"Họa kỹ của tiểu hoàng tẩu thật cao siêu, chính là vì sao bé trai này giống Vi Vi, bé gái lại giống bổn vương?" Quân Hàn Tiêu vừa nói, một bên nhu tình nhìn Long Vi một cái.

Long Vi thiếu chút nữa không kìm được nổi da gà.

Nam nhân này thật biết đóng kịch, nhìn đôi mắt nhỏ thần thái này, quả thật giống như yêu nàng yêu chết đi sống lại.

Nếu Phượng Thiển biết hai người này đạt thành hiệp nghị, kiểu gì cũng phải tặng cho Quân Hàn Tiêu một giải Oscar!

"Bình thường bé trai đều giống mẫu thân, bé gái giống phụ thân."

Phượng Thiển cười tủm tỉm nói tiếp: “Nay Vi Vi gả cho ngươi, ngươi nên đối xử với nàng thật tốt. Bức họa này coi như là ta chúc phúc hai người, ân ân ái ái, nhiều con nhiều phúc."

Lời này nói...

Mọi người không khỏi bội phục nàng lớn mật ở trong lòng, đến này Đoan vương phủ không có đứa nhỏ, nàng liền dám ở trước mặt Vương phi người ta chúc Vương gia và Trắc phi có đứa nhỏ trước, cũng không phải là đánh vào mặt Đoan vương phi sao?

Quả nhiên, Đoan vương phi nghe xong lời này, sắc mặt cứng đờ, hoàn toàn không biết nên làm ra biểu tình gì.

Kỳ thật Phượng Thiển không nghĩ tới nhiều như vậy, nàng chỉ đơn thuần chúc phúc người ta tân hôn hạnh phúc mà thôi, nếu ngay cả lời chúc mừng như vậy đều không nhận được, vậy Đoan vương phi còn chạy đến mất mặt xấu hổ để làm chi? Sớm về trong phòng đợi thôi.

"Nhận lời tốt lành của tiểu hoàng tẩu." Quân Hàn Tiêu cười đến yêu nghiệt.

Long Vi cũng cảm tạ lại, vui vẻ nhìn tấm biển như bảo vật trân quý bình thường.

Dùng bữa, Quân Mặc Ảnh, Phượng Thiển, Quân Hàn Tiêu, Đoan vương phi, còn có Long Vi ngồi một bàn.

Phượng Thiển nhìn Quân Hàn Tiêu đối diện dáng vẻ trái ôm phải ấp, bĩu môi, đột nhiên có chút khó chịu. Loại ngày vui này, sao phải có cái bóng đèn cao áp ở bên cạnh làm gì?

Quân Mặc Ảnh không để ý mọi người ở đây, nên như thế nào vẫn là như thế nào, giống như bình thường gắp rau cho Phượng Thiển, cùng nàng nói cái gì ăn nhiều một chút, cái gì ăn ít chút. Nhìn hạ nhân đang đứng ở một bên ánh mắt liên tiếp không tự giác bay qua.

Ở chung với nam nhân đã lâu, Phượng Thiển đã quen ở chuyện này theo ý tứ của hắn.

Cho nên lúc một miếng cà rốt xuất hiện trước mặt nàng, thần sắc nàng biến đổi, ngay cả mày cũng chưa nhăn một chút, trừ bỏ động tác nuốt có chút ngắc ngứ.

Ăn qua cơm chiều, Phượng Thiển tràn đầy mong mỏi chờ nháo động phòng, nhưng mọi người lại như hoàn toàn không có ý này.

Thẳng đến khi ngồi trên kiệu về cung, Phượng Thiển vẫn không suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ triều đại này không thịnh hành nháo động phòng?

Như là nhìn ra nàng nghĩ cái gì, Quân Mặc Ảnh nở nụ cười một tiếng: “Đầu óc ngu ngốc này của nàng, lại miên man suy nghĩ cái gì vậy?"

"Miên man suy nghĩ cái gì!" Phượng Thiển bĩu môi, miệng nam nhân này không thể phun ra lời tốt lành gì hay sao?

"Ta rõ ràng là giỏi phát hiện vấn đề trong cuộc sống, hơn nữa vui lòng tự hỏi. Chẳng lẽ ngươi không biết là thói quen tốt sao?"

"Ừ, quả thật rất tốt." Quân Mặc Ảnh mỉm cười gật đầu.

Phượng Thiển tặng cho ánh mắt, có lệ như vậy, coi nàng ngu ngốc nghe không hiểu sao...

Quân Mặc Ảnh giải thích: “Về vấn đề nàng suy nghĩ trong đầu, lúc trước trẫm đã giải thích với nàng, chính là Trắc phi, cho nên không thể bái thiên địa, không thể nhập động phòng, tự nhiên cũng không có nháo động phòng."

"Hả?" Phượng Thiển rất kinh ngạc: "Vậy không phải Vi Vi rất đáng thương sao?"

Không thể bái đường còn chưa tính, thế nhưng ngay cả động phòng cũng không có!

"Thiển Thiển..." Trên mặt Quân Mặc Ảnh đầy ý cười, vẻ mặt như thật nhìn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui