Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Đông Dương lập tức bị lời nàng nói làm sửng sốt, không biết còn có thể khuyên như thế nào.

Chủ tử không chỉ tức giận với Hoàng Thượng, cũng tức giận chính nàng, rõ ràng là người tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, hiện tại lại quy củ như thế, im lặng khiến người khác nhìn liền đau lòng.

Không, kỳ thật nói như vậy thì không hoàn toàn đúng. Hiện tại không phải lúc nào chủ tử cũng đều im lặng, ít nhất ở mặt ngoài thì không phải, chỉ cần ngươi muốn làm nàng cười, nàng sẽ cười, chính là…

Đông Dương thở dài: “Hiện tại nương nương cần phải đi nội điện nghỉ một lát."

"Không được, ngươi đi tìm cho ta chút thoại bản đến đây, ta có chút nhàm chán." Phượng Thiển ngồi ở bàn cắn hạt dưa, thỉnh thoảng viết vài chữ trên giấy Tuyên Thành.

Đông Dương nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cảm thấy chủ tử đang vẽ tranh, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hóa ra sau khi chủ tử mất trí nhớ còn có tay nghề này.

"Chủ tử muốn đọc loại gì?" Đông Dương hỏi.

"Tùy tiện, đều được." Phượng Thiển khoát tay áo, suy nghĩ trong chốc lát, lại bổ sung nói: “Tốt nhất là chuyện giang hồ, dân gian, nhưng mà thâm cung trạch đấu cũng có thể, dù sao mỗi loại ngươi đều tìm một ít cho ta, đến lúc đó thấy thích, ta bảo ngươi đi tìm loại như thế."

"Vâng, nô tỳ đi ngay."

Cung Thi Họa.

Trong nội điện, Linh Lung cẩn thận búi tóc cho Thân phi, trong lòng cũng vui sướng. Phần vui sướng này không phải đến từ chính nàng, mà là nương nương vui vẻ, nàng liền vui vẻ bởi vì lúc tâm tình nương nương tốt sẽ không lấy nàng để trút giận.

"Búi cho bản cung đẹp một chút." Thân phi nhìn gương đồng, khóe miệng mỉm cười, trong hàng mi cong vút lộ ra một cỗ quyến rũ: "Lát nữa bản cung còn muốn đi gặp Hoàng Thượng."

"Vâng, nô tỳ biết." Linh Lung đáp: "Nhưng ngày thường nương nương vốn đẹp, búi tóc kiểu gì cũng đẹp. Ngay cả nô tỳ nhìn đều không nhịn được kinh diễm, càng miễn bàn là Hoàng Thượng."

Thân phi che miệng cười "Khanh khách " vài tiếng: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chỉ biết dẻo miệng."

Nhưng mà nói một chút cũng không sai, trong lòng Hoàng Thượng vẫn có nàng.

Nói thật, trước đêm đó, nàng thật sự nghĩ Hoàng Thượng khinh thường nhìn nàng, cho nên mới lấy công vụ bận rộn làm cớ. Lúc đó, trong lòng nàng thật sự là vừa đau vừa khuất nhục, không hiểu sao chuyện tình lại biến thành như vậy.

Nhưng mà may mắn, may mắn nàng không buông.

Hoàng Thượng người nọ, chính là tính tình lạnh lùng, không phải nàng đã sớm biết sao còn so đo làm gì.

Đừng nhìn Hoàng Thượng đối tốt với Phượng Thiển, cho nên cũng dự đoán được phần tốt kia, là loại chuyện không thể cầu, nàng cũng không bắt buộc phải cưỡng cầu. Chỉ cần trong lòng Hoàng Thượng có nàng, vậy là đủ rồi, dù sao trong hậu cung này nữ nhân không chỉ có mình nàng, nếu ai cũng phải ghen tị một lần, nàng còn không ghen tị đến chết sao?

Nhìn xem, cơ hội đã tới rồi.

Đêm qua, không phải Hoàng Thượng lại để nàng thị tẩm sao?

Nhớ tới tư vị nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, dù là Thân phi cảm thấy da mặt mình dày, hai gò má cũng không khỏi ửng đỏ, đáy mắt hiện lên một tia thẹn thùng.

Nghe nói hoàng thượng vừa đi cung Phượng Ương, nhưng hiện tại lại về Ngự Thư Phòng, như vậy, cơ hội của nàng lại tới nữa không phải sao?

Thân phi búi xong tóc, mặc xong y phục, tư thái ung dung đứng lên, khóe môi nhẹ nhàng cười, trong lúc giơ tay nhấc chân, tràn đầy mị hoặc.

"Mấy thứ kia chuẩn bị xong hết chưa?"

Linh Lung gật đầu: “Bẩm nương nương, đều đã ở bên ngoài."

"Rất tốt." Thân phi cho nàng một nụ cười tán thưởng: "Hiện tại bản cung muốn đi Ngự Thư Phòng, bữa tối bảo cung nhân chuẩn bị phong phú chút, Hoàng Thượng có khả năng sẽ đến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui