Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Dùng xong bữa tối, Phượng Thiển sớm đi lên giường ngủ.

Giống như cố ý trốn tránh Quân Mặc Ảnh, nếu là ngày thường, sau đó khẳng định nàng còn làm việc. Tuy rằng cổ đại không có hoạt động giải trí gì, nàng lại có thể tự tìm ra chuyện vui để làm, hoặc rõ ràng tự chơi tự vui.

Nhưng hôm nay, thậm chí nàng không nói với Đông Dương một tiếng, quả thực chính là lén lút.

Vừa nằm trên giường, Phượng Thiển nhìn chằm chằm đỉnh giường trong chốc lát, ngủ không được.

Kỳ thật nàng biết Quân Mặc Ảnh có chuyện muốn nói với nàng, nàng cũng có nghĩ tới, nếu không để hắn nói đi. Lúc hắn sắp mở miệng, nàng lại không nhịn được chặn lời hắn nói.

Có lẽ có người cảm thấy, làm gì đây, để hắn nói rõ ràng không tốt sao?

Nhưng là, loại "Giải thích" này, không thể nghe.

Người đó, chính là một loại sinh vật có lòng tham, trừ phi là ngay từ đầu liền không chiếm được, nếu không sẽ đòi lấy càng nhiều.

Mấy tiếng thở dài không thể nghe thấy từ trong miệng bật ra, Phượng Thiển chậm rãi nhắm hai mắt, co mình thành một khối, chui vào trong chăn.

Hỗn loạn ngủ….

Hiển nhiên nàng đã quên, nàng sớm được nhiều lắm, có một số việc đã không thể trong tay.

Ánh nến đã tắt, trong nội điện tối om.

Quân Mặc Ảnh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt bất đắc dĩ.

Nhớ tới lúc mình vào nhìn thấy một màn kia, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Hai ngày trước, mặc kệ là ngủ hay là tỉnh, nàng luôn nằm ở giữa giường lớn. Nếu tỉnh, có khi còn có thể "Cố làm ra vẻ" nhảy đến chỗ hắn như trẻ con, sau đó nằm trên giường, lại giống đứa nhỏ vẫy tay gọi hắn lại đây. Nhưng hôm nay, nàng một mình một người chui vào góc giường, đưa lưng về phía cửa, có một loại cảm giác xa cách.

Chi tiết rất nhỏ, nhưng trong lúc ấy, lại khiến Quân Mặc Ảnh sửng sốt nửa ngày, trong lòng xuất hiện cảm xúc không rõ.

Hai ngày mà thôi, có nhiều thứ đã thay đổi.

Sau lại, hắn thừa dịp người ngủ say ôm nàng vào trong lòng, động tác rất nhẹ, không đánh thức nàng. Cũng không nghĩ tới, lúc hắn tỉnh lại, không có người trong lòng.

Quân Mặc Ảnh không khỏi thầm mắng khi nào tính cảnh giác của mình trở nên thấp như vậy, ngay cả một người lớn biến mất trong lòng mình cũng không phát hiện. Quả nhiên ở bên người vật nhỏ, tất cả mọi chuyện đều đã trở nên không thể khống chế.

Hắn biết trong đoạn thời gian kia, nàng nhất định là tỉnh qua.

Quân Mặc Ảnh thở dài, đơn giản cố định hết tay chân của nàng, cũng không quản tư thế như vậy có làm cho hai người đều cảm thấy không thoải mái không, nhắm mắt lại liền ngủ.

Về phần lúc Phượng Thiển mơ màng tỉnh lại, liền phát hiện toàn thân mình không động được.

Đờ mờ….

Không phải là bị quỷ áp giường chứ?!

Phản ứng đầu tiên của Phượng Thiển chính là cái này, hoảng sợ, hô hấp nhanh dùng sức giật giật, lúc này mới thoáng tỉnh táo lại, nhân tiện phát hiện háo ra mình bị ngươi khóa lại.

Nàng vừa động, cũng đánh thức Quân Mặc Ảnh.

Vì thế trường hợp quỷ dị trầm mặc, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Phượng Thiển cũng bất chấp đến tột cùng chân tay mình như thế nào, nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

Tối hôm qua ngủ quá sớm, hiện tại hôm nay còn tờ mờ sáng, thời gian vào triều cũng chưa đến, nàng liền tỉnh. Hiện tại không được, nam nhân này còn chưa đi đâu.

Quân Mặc Ảnh nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên híp mắt.

"Thiển Thiển, lông mi nàng run thành như vậy, thật sự có thể ngủ sao?"

"…" Phượng Thiển tuyệt đối không thừa nhận nàng đang khẩn trương. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui