Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Quân Mặc Ảnh hừ một tiếng: “Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng nữa."

Cầm thú!

Phượng Thiển hung dữ trợn trừng mắt: “Ta không! Ngươi cho ta xử lý chuyện đứng đắn này của ngươi đi! Không phải mới vừa còn đường hoàng nói chưa xử lý xong việc, không thể đi về cùng ta sao? Nếu không phải bị ta lôi kéo, bây giờ ngươi còn đứng ở bên ngoài."

"Nếu đã kéo trẫm trở về, nàng phải phụ trách hành vi của mình."

"…."

Phượng Thiển hối hận, mười phần hối hận.

Nàng nên để mặc một mình nam nhân này sinh hờn dỗi đi, hoặc là rõ ràng trói hắn lại để Thái y bôi thuốc cho hắn, nhìn hắn còn có dám kiêu ngọa như vậy nữa hay không?!

Hôm sau.

Thị vệ tra xét một buổi tối, rốt cuộc chuyện của Mạc Thiếu Uyên đã có manh mối.

Lần này thị vệ và cung nhân đi theo cũng không thiếu, mới đầu Quân Hàn Tiêu còn tưởng rằng cỗ thi thể kia chính là Mạc Thiếu Uyên. Nhưng sau đó đế vương sai hắn đi tra xét thôn xóm nông hộ gần đó, cuối cùng tìm được một nhà, nói là ngày hôm qua nam nhân trong nhà đi ra ngoài săn thú vẫn chưa quay trở về.

Đem thi thể cho bọn hắn phân biệt, xem xét đặc thù trên thân thể, rốt cục xác nhận kia là nam nhân trong nhà bọn họ mất tích.

Quân Hàn Tiêu cho bọn họ một ít bạc, trừ cái đó ra, cũng không có biện pháp khác trấn an bi thương tang phu tang phụ của bọn họ.

"Hoàng huynh, Mạc Thiếu Uyên kia thật sự rất đáng giận, thế nhưng tùy tiện tìm dân chúng chết thay cho hắn, quả thực phát rồ!"

Sắc mặt Quân Mặc Ảnh cũng âm trầm.

Nửa ngày mới nói: “Ít nhất cũng nói lên rắng, trước ngày săn bắn hôm sau, Mạc Thiếu Uyên không có ý nghĩ muốn dùng thế thân. Nếu không lấy tâm tư kín đáo của hắn, không có khả năng mạo hiểm bị điều tra ra, tùy tiện tìm người ở gần làm thế thân cho hắn."

Quân Hàn Tiêu cùng nhận thức, bỗng nhiên nói: “Thần đệ có một nghi vấn."

Quân Mặc Ảnh liếc hắn một cái: “Nói."

"Tối hôm qua, hoàng huynh nhắc tới nguyên nhân Mạc Thiếu Uyên giả chết, thần đệ ngu dốt, suy nghĩ một buổi tối cũng không rõ vì sao hắn đột nhiên có ý nghĩ này, không biết hoàng huynh…."

Quân Mặc Ảnh nhìn hắn như là nhìn ngu ngốc: “Không phải trẫm nói sao, trẫm cũng không biết."

Quân Hàn Tiêu có chút sững sờ.

Sở dĩ hắn hỏi, hoàn toàn là vì hắn nghĩ đến tối hôm qua hoàng huynh hay nói giỡn.

Dù sao, cái loại giọng điệu này rất quỷ dị.

Quân Hàn Tiêu phát hiện, trước kia hắn còn có thể tự xưng là có bản sự đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhưng từ khi tiểu hoàng tẩu xuất hiện, hắn càng ngày càng không hiểu hoàng huynh suy nghĩ cái gì.

Có lẽ hẳn là nói như vậy, trước kia hoàng huynh thiếu rất nhiều cảm xúc con người nên có, tuy khó nắm lấy, nhưng cũng có dấu vết có thể tìm ra. Hiện tại hoàng huynh, chính là vì có nhiều cảm xúc như vậy, đã phức tạp làm cho người ta không nhìn thấu.

"Mạc Thiếu Uyên quyền cao chức trọng, thế lực trong triều đình cũng không thể khinh thường. Từ hành vi của hắn mà nói, cũng không có khả năng là kẻ dễ bắt nạt. Đến tột cùng là chuyện quan trọng như thế nào, mới có thể để hắn buông bỏ nhiều năm qua vất vả gây dựng tất cả như vậy, cam tâm tình nguyện chết."

Quân Mặc Ảnh thản nhiên nói, thoạt nhìn giống như là đang tự nhủ phân tích chuyện này.

Nói xong, Quân Hàn Tiêu mới nói: “Sau khi săn bắn bắt đầu, hắn đã tiếp xúc người nào, từng có hành động khác thường gì, điều tra tất cả. Một chi tiết nhỉ cũng có khả năng trở thành nguyên nhân hắn giả chết."

Nói tới đây, Quân Mặc Ảnh không hiểu nhớ tới ngày đầu tiên, Mạc Thiếu Uyên như là từng có tiếp xúc với vật nhỏ.

Cố Thuyên nói, dáng vẻ của vật nhỏ rất giống vong thê của hắn.

Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm, trong mắt phượng thâm thúy xẹt qua một tia không dễ dàng phát giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui