Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Lúc trở về, trên mặt Phượng Thiển có dấu tay, làm Đông Dương đau lòng gần chết. Liền hoàng thượng cũng không đánh chủ tử, ai dám liều mạng ăn gan hùm mật gấu vậy?

Biết được đầu sỏ gây nên là Hoa phi, Đông Dương không nhịn được giận dữ, giận đến mức thiếu chút nữa muốn làm hình nhân cắm kim chết nàng!

Quân Mặc Ảnh bôi thuốc xong rồi rời đi, Phượng Thiển thấy sắc mặt nha đầu này vẫn không được, tận tình khuyên một lúc lâu, liền "Lấy mười còn một" bỏ qua mọi chuyện, nhưng nha đầu này không chịu dễ dàng bỏ qua.

"Theo nô tỳ, nên hung hăng thưởng nàng một trăm bàn tay!" Đông Dương dậm chân.

Phượng Thiển sửng sốt một chút, đột nhiên cười ha hả nói: "Đông Dương, có phải ngươi ở lâu với ta, mới trở nên ác độc như vậy không?"

"......" Chủ tử, có ai nói chính mình như vậy không?

Hai người hi ha nói, cũng không lâu lắm, bên ngoài có tiểu thái giám vội vã chạy vào.

"Chuyện gì vậy?" Phượng Thiển hỏi.

"Nương nương, Khinh phi nương nương ở bên ngoài, nói là tới xem ngài một chút."

Khuôn mặt tươi cười của Phượng Thiển lập tức trầm xuống: "Ta có cái gì tốt mà nhìn?"

Phượng Thiển cảm giác lần trước mình đã nói rất rõ ràng, không khiến nữ nhân kia trở lại làm phiền mình, bây giờ lại còn đến thăm?

Phải nói nữ nhân kia là đến xem chuyện hài của nàng, thật cũng không giống như —— mặc dù bị tát một cái là nàng, nhưng không phải đánh lại, nữ nhân kia còn không đến mức nhàm chán như vậy chứ?

Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy, có lẽ trước khi mất trí nhớ Khinh phi thật sự có dính dấp gì với nàng, muốn biết, lại sợ biết......

"Không gặp!"

Phượng Thiển nắm chặt bàn tay, trầm giọng nói: "Để cho nàng trở về."

Tiểu thái giám lại nói: "Nương nương, Khinh phi nương nương nói, lần trước chuyện trong ngự hoa viên còn chưa nói xong, ngài sẽ muốn gặp nàng."

Đông Dương tự nhiên không có bỏ qua sắc mặt Phượng Thiển bỗng nhiên biến đổi, nhíu mi, trợn mắt nhìn này tiểu thái giám một cái: "Không nghe thấy nương nương nói sao? Đã nói không gặp ngươi vẫn nói nhảm nhiều như thế, rốt cuộc thu cái gì tốt của người ta rồi hả?"

Sắc mặt tiểu thái giám trắng nhợt: "Nô tài không dám!"

Chỗ tốt hắn thu thật, còn không ít đâu, nhưng các chủ tử cho bọn hắn những hạ nhân này tiền thưởng không phải rất bình thường sao? Cố tình bị Đông Dương khiển trách, hắn lập tức sợ, không dám thừa nhận có chuyện này. Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu, Khinh phi nói rồi, nếu để cho nàng nhìn thấy chủ tử, sẽ cho nhiều tiền thưởng hơn.

"Không dám liền cút ngay ra ngoài, đừng phiền nhiễu nương nương!" Đông Dương quát.

Tiểu thái giám sao còn dám nghĩ tiền thưởng, nghe vậy, lập tức liền lăn một vòng chạy ra ngoài.

Thôi! Tiền hàng tháng trong cung Phượng Ương vốn cũng không ít, cộng thêm chủ tử ban thưởng, hắn cũng không nghĩ thêm gì nữa. Nếu sau bị đuổi ra ngoài, đó mới mất mặt đấy......

"Đợi đã nào!"

Chân trước của tiểu thái giám mới vừa bước ra, Phượng Thiển liền kêu hắn ngừng.

"Nương nương còn có gì phân phó sao?" Tiểu thái giám kinh ngạc quay tới, hỏi.

"Để Khinh phi đi vào."

Phượng Thiển cắn môi một cái, nhìn Đông Dương, nói: "Tùy tiện đi pha bình trà đi, chúng ta tiếp đãi khách. Người ta đường xa mà đến, ta cũng không thể thất lễ đúng không?"

Khóe miệng Đông Dương co giật hai cái, thầm nghĩ chủ tử ngài xác định ngài thật biết hai chữ "Lễ độ" viết như thế nào sao?

Hơn nữa, đường xa mà đến?

Đông Dương có chút xấu hổ, khoảng cách từ cung Thi Họa đến cung Phượng Ương, thật vẫn rất "Xa"......

"Dạ, nô tỳ biết." Mặc dù Đông Dương không biết vì sao Phượng Thiển đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng mà đối với quyết định của chủ tử, từ trước đến giờ nàng sẽ không xen vào, xoay người cứ theo phân phó đi làm.

Đáy lòng lại thoáng qua một tia lo lắng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui