Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Vật nhỏ sợ nhất là đau, trong ngày thường một chút thương tổn nho nhỏ phải réo lên không ngừng. Giống như là hôm đó đánh nhau với Quý Phán Tư, không phải nước mắt rơi không ngừng kêu đau sao?

Khi đó, mặc dù giống như nàng nói, bị siết đến suýt nữa không thở được, nhưng đau đớn như vậy so với hôm nay, chỉ là gặp sư phụ chứ?

Cố tình chính là nàng vốn sợ đau, vẫn còn muốn an ủi hắn, nói với hắn đừng sợ, không đau......

"Thiển Thiển, đau liền nói cho trẫm, trẫm cùng đau với nàng."

Hắn nhắm mắt lại, run rẩy lại dịu dàng hôn một cái trán thấm ướt mồ hôi của nàng, còn muốn nói chút gì, nhưng cổ họng lại như là bị thứ gì ngăn chặn, không nói ra lời.

Cũng may, hoàn hảo hắn trở lại.

Mặc dù đã muộn, cũng may đã trở lại.

Nhớ tới lúc ấy nhận được tin Cố Thuyên nói nàng "Tư thông với địch phản quốc", hắn suýt nữa nghe mọi người khuyên không trở về. Nghĩ tới nàng có kim bài miễn tử, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, thật không nghĩ đến, hắn đi ra ngoài không tới một ngày, nàng lại khiến mình chồng chất vết thương như vậy.

Về sau, thật sự là nửa bước không thể ly thân......

Phượng Thiển cũng học bộ dáng của hắn nhắm mắt lại, khẽ động tới khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt treo nụ cười không màng danh lợi: "Thật không đau, cho nên ngươi cũng không cần khổ sở."

Giọng nói rơi xuống, một giọt lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống.

Mọi người tại đây, hơn phân nửa đều là ghen tỵ, phẫn hận sắp nổi điên, họ thậm chí hận hôm nay bị thương chính là mình, chỉ cần đế vương có thể đối đãi với họ như vậy!

Dĩ nhiên, đồng tình, lộ vẻ xúc động cũng không ít.

Vốn tưởng rằng đế vương cũng chỉ là cưng chiều Thiển phi, cưng chiều cực lớn, hôm nay xem ra, hình như không chỉ là cưng chiều, còn có trái tim đó.

Có lẽ, cũng không phải là hoàng gia vô tình, đế vương vô tâm, chỉ là chưa gặp được một người như vậy......

Thái hậu vẫn nhìn đế vương từ lúc vào cửa tới nay, trong tầm mắt sắc bén đủ loại cảm xúc phức tạp, trừ khiếp sợ với mọi người, không thể tin ra, còn có khẩn trương, đau lòng, tiếc hận, thậm chí là...... Sợ.

Từ đầu đến cuối, con trai của bà không nhìn bà một cái, ánh mắt dừng ở trên người Phượng Thiển, giống như là hoàn toàn tạc trên đó.

Nếu như nói lúc thấy kim bài miễn tử bà liền xác định hoàng thượng đối với Phượng Thiển tuyệt không phải thử dò xét đơn giản như vậy, như vậy vào giờ phút này, nét mặt đau long của hắn, để cho bà hoàn toàn hiểu, hắn cũng không phải là nhất thời xúc động mới có thể ban kim bài miễn tử cho Phượng Thiển, mà là suy đi nghĩ lại, trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Cũng chính bởi vì như vậy, chuyện mới đáng sợ hơn.

Bà cho là tiên đế đã quá si tình rồi, bây giờ nhìn lại, cha con bọn họ, thật sự là một người so với một người......

Ai!

Thái hậu trầm trầm thở dài, sắc mặt trắng hơn lúc nãy hai phần, vuốt ấn đường, rốt cuộc trong mắt hiện lên vẻ uể oải.

Bà già rồi, già thật rồi.

Lần này, chỉ sợ hoàng thượng sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.

Đang muốn mở miệng chất vấn tại sao lúc này Quân Mặc Ảnh lại trở lại, rốt cuộc trong lúc mọi người trông mong ngóng chờ thái y đến, lại chặn lời bà muốn nói.

Thái y vừa đến nơi này liền bị hiện trường hỗn loạn làm kinh hãi. Vốn là bị ảnh vệ của đế vương níu qua đã khiến lá gan của hắn bị hù dọa, đến nơi này càng thêm như bị sét đánh.

Cái này cái này cái này...... Rốt cuộc tình huống thế nào?

"Còn không mau cút tới đây!"

Cho đến khi đế vương khàn khàn đầy lửa giận quát tháo, thân thể thái y bị Ảnh Nguyệt đẩy một cái, liền lăn một vòng đi tới, ngã ở trước mặt đ vương và Phượng Thiển: "Thần, tham kiến hoàng thượng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui