Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Lời vừa nói qua, không phải là…. Xử chém eo người đánh Thiển phi đêm qua, loạn côn đánh chết người đến cung Phượng Ương bắt người?!

Hình phạt này......

Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của đế vương, nghe thấy một giọng nói khí phách quát lạnh.

"Về phần các ngươi, đừng tưởng rằng trẫm bởi vì nguyên nhân hoang đường như vậy mới không trách phạt các ngươi! Đây là một lần cuối cùng, nếu để cho trẫm nghe được bất kỳ lời đồn bất lợi nào đối với Thiển phi, mặc kệ là ai, tuyệt không nương tay!"

Hoàng hậu cực kỳ rối rắm đứng ở nơi đó, do dự có chủ động xin tội hay không, dù sao hôm qua Thiển phi bị đánh một cái tát cũng đã khiến Đế Vương thịnh nộ, hôm nay tình trạng này càng thêm không cần nói.

Sợ là tâm đế vương còn không biết làm sao oán nàng sơ sẩy ở cương vị công tác, không thể quản lý hậu cung này chứ?

Tâm tư phiền loạn, đột nhiên vừa nhấc con mắt, liền đối diện với tầm mắt âm u của đế vương, lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào.

"Hoàng thượng, gần đây thân thể nô tì khó chịu, chẳng biết mượn cơ hội này, thỉnh cầu hoàng thượng đồng ý nô tì với thanh tu ở Phật đường bên trong cung Phượng Nghi một thời gian, tất cả công việc hậu cung, giao cho Vân Quý phi tới trông coi được không?"

Hoàng hậu lên tiếng trước khi đế vương mở miệng, mục đích duy nhất chính là hi vọng đế vương lưu lại hai phần mặt mũi cho mình.

Bây giờ chuyện nàng thích nhất không phải tranh quyền đoạt lợi, nói thật ra, có lẽ ở Phật đường niệm kinh đã lâu, cho nên đối với quyền thế địa vị loại vật này, nàng thật không quá quan tâm.

Trông coi hậu cung mệt như vậy......

Ai, nếu không phải phụ thân cố ý, thật ra thì có làm hoàng hậu hay không nàng đều không sao cả.

Đế vương liếc nhìn nàng, trong mắt lạnh lẽo một mảnh.

"Nếu hoàng hậu nói như vậy, trẫm cũng không phải là người không thông tình lý, chuẩn tấu. Lui về phía sau một thời gian, cho đến khi thân thể hoàng hậu khôi phục hoàn toàn, mọi chuyện trong hậu cung đều do Vân Quý phi trông coi."

Nói tới chỗ này, hắn ghé mắt liếc Vân Quý phi một cái.

Vân Quý phi cúi đầu rũ mắt: "Nô tì tuân chỉ."

Tất cả mọi chuyện và người đều xử lý xong rồi, mặc dù trong lòng Quân Mặc Ảnh còn có nghi ngờ khối kim bài miễn tử kia, nhưng vẫn không hỏi ngay, dù sao chuyện này liên quan đến Thái hậu, còn có vật nhỏ hắn muốn bảo vệ......

Thôi, sau đó đi cung Phượng Ương điều tra sau.

Sau khi đế vương đồng ý, mọi người đều tự rời đi, mỗi một người họ đều là chủ tử sống trong nhung lụa, có ai đã từng đứng thời gian dài như vậy không nghỉ ngơi?

Cộng thêm sau khi đế vương đến họ càng thêm không dám động một cái, chỉ sợ bị đế vương chú ý cũng sẽ bị dính líu, cho nên giờ phút này vừa mới đi lại, cặp chân đều bủn rủn vô lực, tư thế đi cứng ngắc mà vặn vẹo.

Nhìn bọn họ toàn bộ rời đi, Quân Mặc Ảnh vẫn vào điện.

Đi về phía Thái hậu, bởi vì giờ khắc này trong điện chỉ có hai người bọn họ, cho nên thẳng thắn với nhau.

Quân Mặc Ảnh nói thẳng: "Mẫu hậu nhìn Phượng Thiển không vừa mắt chỗ nào, cần phải bức nàng như vậy. Trẫm vừa mới rời đi, ngài liền không kịp chờ đợi muốn đẩy nàng vào chỗ chết?"

Thái hậu nhanh chóng đảo mắt, không được tự nhiên dời tầm mắt: "Ai gia đã nói qua, ai gia làm như vậy, chỉ là vì Đông Lan, vì hoàng thượng! Cũng không có cố ý nhằm vào người nào!"

"Hả, thật sao?"

Thái độ của Quân Mặc Ảnh không giống mới bắt đầu lạnh lùng băng hàn như vậy, thần sắc cười như không lại chứa cả giễu cợt và thất vọng.

"Nếu thật là vì trẫm, vì sao mẫu hậu không thể suy tính một chút cảm nhận của trẫm, thậm chí ngay cả thủ đoạn ném đá dấu tay đê hèn như vậy cũng dùng được?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui