Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Quân Hàn Tiêu kinh ngạc.

Ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Khinh phi mới vừa còn đứng ở trước mặt mình đột nhiên khom lưng đi xuống, che bụng của nàng, trong lông mày thanh tú lộ ra quyến rũ vặn thật chẳ, nhìn như nhận đau đớn lớn.

"Khinh phi nương nương, thế nào?"

"Bổn cung…... Đau bụng…..." Khinh phi khó khăn phát ra tiếng nói, suy yếu vô lực, mới vừa mặt còn đỏ thắm giờ phút này trở nên tái nhợt: "Đoan vương gia, bụng bổn cung….. Đau bụng….."

Quân Hàn Tiêu bị biến cố bất thình lình làm cho sợ hết hồn, muốn mang nàng đi xem thái y cũng không được, nhìn dáng vẻ nàng bây giờ như vậy nhất định là không thể đi, mà hắn thân là ngoại thần, cho dù là đệ đệ ruột của hoàng huynh, cũng không thể để hắn ôm đi?

Vội vàng lớn tiếng gọi Linh Lung: "Linh Lung, chủ tử ngươi đau bụng, nhanh đi truyền thái y! Nếu ở trên đường đụng phải tiểu thái giám nào, gọi bọn họ giúp một chuyện, tới đây mang chủ tử ngươi trở về cung Thi Họa đi!"

Linh Lung vốn cách bọn họ cũng không gần, cho nên vừa mới bắt đầu Khinh phi kêu đau nàng không nhận thấy được, giờ phút này nghe được Quân Hàn Tiêu thét mới biết xảy ra chuyện, vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng chạy tới.

Chạy một nửa lại đột nhiên phản ứng kịp Đoan vương gia để nàng đi tìm người, vội vàng lại xoay người chạy hướng ngược lại.

******

Trong ngự thư phòng, Quân Mặc Ảnh cùng mấy vị đại thần thương nghị hồi lâu vấn đề trợ giúp thiên tai mấy ngày trước, định ra rồi một loạt chính sách phụ trợ.

Mấy vị đại thần lui ra sau, Cố Thuyên lại ở lại, vẻ mặt như mang theo vài phần do dự, mấy phần giãy giụa.

Quân Mặc Ảnh vốn muốn đứng lên, thấy thế, đầu lông mày duỗi thẳng, quyết định ngồi xuống.

Nhìn dáng vẻ người nọ đấu tranh tư tưởng, Quân Mặc Ảnh không nhịn được nói: "Thế nào, còn có lời gì mà Cố ái khanh không dám nói?"

Lời để cho hắn đưa vật nhỏ đến trong phủ Mạc Thiếu Uyên cũng nói được, hắn thật đúng là có vài phần không biết chuyện gì có thể để cho Cố Thuyên có bộ dáng này.

"Hoàng thượng, vi thần…... Vi thần chính là muốn hỏi một chút…..." Cố Thuyên ấp a ấp úng nói mấy chữ, sắc mặt đã bắt đầu ửng hồng.

Đáy mắt Quân Mặc Ảnh thoáng qua một tia cười ranh mãnh: "Muốn hỏi cái gì?"

"Ngày ấy, Thiển phi nương nương bị……. Chính là ngày đó…... Sau đó Thái hậu có hay không..... Hoàng thượng cuối cùng là thế nào.....?"

"Cố Thuyên, sao không nói dễ nghe hơn?" Quân Mặc Ảnh nghiêm mặt, sâu trong tròng mắt đen đang phát sáng đều là chế nhạo.

"Ấp úng như vậy, sao trẫm biết ngươi muốn nói gì?"

Cố Thuyên cắn răng một cái, gắng nhịn, nói: "Liên Nhược! Chính là Liên Nhược! Vi thần muốn hỏi một chút, Liên Nhược cô cô thế nào!"

Quân Mặc Ảnh không nhịn được cúi đầu bật cười, chân mày khóe mắt đều là sáng tỏ.

"À, nàng hả....."

Chỉ nói hai chữ, đã thấy Cố Thuyên ngẩng đầu lên, mặt mong đợi nhìn hắn.

Quân Mặc Ảnh vốn còn muốn cười giỡn hắn đôi câu, dù sao từng ấy năm tới nay, có thể để cho người như Cố Thuyên làm vậy thật đúng là chưa từng có.

Nếu có thể thành một đoạn giai thoại, thì không thể tốt hơn.

Nhưng đúng lúc này, Lý Đức thông lại đi vào bẩm báo, nói là Liên Tịch ở bên ngoài cầu kiến.

Sắc mặt Quân Mặc Ảnh bỗng trầm xuống, nụ cười khó có được lập tức thu liễm hoàn toàn.

"Giờ Liên Nhược đã là người cung Càn Long, không có quan hệ gì với Thái hậu. Nếu như ngươi có lòng, liền đi cung Càn Long tìm nàng. Chuyện giúp người hoàn thành ước vọng như vậy, trẫm dĩ nhiên là vui lòng."

Nói xong những lời này, hắn liền khoát tay áo, ý bảo Cố Thuyên lui ra, sai Lý Đức Thông mang Liên Tịch vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui