Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Phượng Thiển chống lại ánh mắt của nàng, đột nhiên cảm thấy, nữ nhân này thật đúng là một người lạnh lùng.

Cả hậu cung này, nữ nhân dùng loại ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng tuyệt đối không chỉ có một người, nhưng những người khác, hoặc là cố làm ra vẻ, giả vờ thanh cao, hoặc là ước ao ghen tị, bởi vì không chiếm được mà giận lây sang nàng. Nhưng Vân Quý phi trước mắt này, lại thật lạnh lùng.

Giống như một người trời sanh tính tình lạnh nhạt, lúc nói chuyện với người xa lạ, trừ vẻ mặt này, không có cái khác.

Chớ nói chi là ghen tỵ.

Đây không phải lần đầu tiên Phượng Thiển nhìn thấy nàng, kệ cả lần trước cũng thế, cảm giác tồn tại của vị quý phi này nương nương đều không mãnh liệt, có lẽ là nàng cố ý thu khí thế trên người lại, tóm lại lực chú ý của Phượng Thiển chưa bao giờ dừng lại trên người nàng.

Cho tới giờ khắc này, mới tính lần đầu tiên gặp mặt chính diện.

"Đa tạ quý phi nương nương."

Phượng Thiển cười híp mắt nhìn thẳng nàng: "Chỉ là không cần. Đúng như nương nương nói, cũng chỉ là một con cá thôi, ăn cá chép, xương cá còn là cá trích, hình như cũng không có gì khác biệt."

Thái độ của Vân Quý phi chưa từng xuất hiện chút biến hóa nào, vẫn nhàn nhạt, liếc nàng một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Nguyệt nhi lại ngược lại, nghe nàng nói như thế, lúc này liền giận tái mặt, cảm thấy nàng không để quý phi nương nương ở trong mắt!

"Thiển phi có ý gì, quý phi nương nương tốt bụng thưởng thứ quý trọng như thế cho ngươi...ngươi lại dám từ chối quý phi nương nương, ngươi đang có ý phân biệt đúng không?"

"Hả, vậy bản cung thật đúng là thụ sủng nhược kinh." Phượng Thiển khẽ nhếch đầu lông mày lên, độ cong nơi khóe miệng tựa như giễu cợt tựa như lãnh khốc: "Ngay cả hoàng thượng cũng không ban thưởng cho bổn cung thứ gì, quý phi nương nương nhà các ngươi thật hào phóng. Bổn cung cũng nên nhận, thụ, sủng, nhược, kinh."

Nguyệt nhi ngẩn người, chỉ coi ý của nàng là đế vương không thưởng cung Phượng Ương cái gì.

Trong lòng vui mừng, thầm nghĩ bên ngoài đồn Thiển phi như thần, thì ra là quay đầu lại là người đáng thương ngay cả ban thưởng cũng không có.

Lại không biết, đế vương chưa bao giờ thưởng đồ cho cung Phượng Ương, bởi vì không cần.

Phàm là thứ Phượng Thiển muốn, trực tiếp cho là được.

Nguyệt nhi cao ngạo hất cằm lên: "Đó là tất nhiên! Mấy năm này, hoàng thượng không biết thưởng quý phi nương nương bao nhiêu thứ, những thứ ân sủng này, không tự nhiên mà Thiển phi ngài có thể so sánh mà vượt qua. Dù sao nương nương nhà chúng ta mới là quý phi, mà ngài chỉ là một phi tần bình thường thôi."

"Nguyệt nhi!" Vân Quý phi nhíu mày.

Phượng Thiển híp mắt, đang muốn mở miệng, nhưng bây giờ Đông Dương không nhịn được, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng ban thưởng nhiều hơn nữa, có thể có đưa cho nương nương chúng ta nhiều không? Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ngày lễ ngày tết các cung đều được thưởng ít đồ là bình thường, nhưng hoàng thượng đưa cho nương nương nhà chúng ta, đó mới chân chính là thứ không kẻ nào so sanh được!"

Một là "Ban thưởng", một là "Đưa cho", khác nhau trong đó đã rất rõ ràng rồi.

Lúc này Nguyệt nhi mới phản ứng được ý câu nói vừa rồi của Phượng Thiển, lập tức cũng có chút ảo não, trong lúc vô tình nàng đã rơi vào mưu kế của người khác, chủ tớ hai người này một vai phản diện, một vai chinh diện, diễn thật đúng là một vở kịch hay.

Như thế rất tốt, nàng lỗ mãng như vậy, khiến quý phi nương nương chịu khuất nhục như vậy!

Phượng Thiển sờ lỗ mũi một cái, suýt nữa liền không nhịn được cười.

Nàng đều không biết, thì ra kỹ năng làm người ta nghẹn lời của nha đầu Đông Dương này lợi hại đến thế.

Chỉ là nhìn Đông Dương tức giận, nàng chỉ đành nghiêm mặt, cũng không thể làm người của mình mất mặt được?

"Khụ....."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui