Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Quân Hàn Tiêu nhíu mày, vẻ mặt vô tội, trong sâu đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng: "Tiểu hoàng tẩu, ngươi hiểu lầm bổn vương rồi. Bá bá của Hú nhi không chỉ có mình bản vương, muốn nói tiếp, nếu theo tiểu hoàng tẩu ngài nói như vậy, không phải là hoàng huynh chúng ta sao?"

Phượng Thiển á khẩu không trả lời được, ở trong lòng âm thầm mắng.

Hừm, quả nhiên Đoan vương phủ không có ai tốt...

Quân Mặc Ảnh cũng không tham gia nói chuyện, khóe môi khẽ nhếch lên, tự cầm cái trống bỏi ở bên cạnh chơi với Hú nhi.

Trong lòng Phượng Thiển căm giận, đột nhiên cầm tay hắn, trừng mắt nhìn: “Này, vẫn còn chơi à, ngươi không chê tiếng to sao?"

Quân Mặc Ảnh không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Đều là người trong nhà, có cái gì to hay không to."

Phượng Thiển im lặng, cố ý nặng nề hừ hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa nghĩ tới: "Không phải người nào đó ngại ồn sao, hiện tại hoàng đế cũng chơi cái này, có bản lĩnh ngươi nhảy ra nói lại một lần nữa!

Nhưng mà nàng cũng không nhàn hạ nhìn sắc mặt Hi phi, đối với nàng mà nói, như bây giờ là đủ rồi.

Hi phi lại nhẫn, thật sự không thể nở nụ cười nữa, nói nhẹ: “Có thể là nô tì ngồi xe ngựa lâu, thân mình có chút không thoải mái, xin cáo lui trước."

Sau đó liền không quay đầu lại chạy ra ngoài.

Đừng nhìn Hoàng Thượng giống như chưa nói nàng cái gì, nhưng thiên vị trong mỗi tiếng nói cử động không khỏi quá mức rõ ràng.

Chính mình mới nói Phượng Thiển làm ồn, Hoàng Thượng liền tự chơi trống bỏi, này rõ ràng chính là trắng trợn đánh mặt mình!

Rốt cuộc Phượng Thiển có gì hảo, cả ngày giống trẻ con, vì cái gì Hoàng Thượng phải đối xử với nàng tốt như vậy?

Kỳ thật nàng suy nghĩ nhiều quá, Quân Mặc Ảnh vốn không đặt nàng ở trong lòng, càng đừng nói là cố ý đánh mặt nàng, hắn chỉ là thấy không thể để vật nhỏ chịu ủy khuất thôi.

"Nhiều trống bỏi như vậy, chẳng lẽ tiểu hoàng tẩu tính để ở chỗ này?" Tề vương lại một lần nữa thoáng nhìn ba cái bao tải to, thật sự có chút đau đầu.

Tuổi Hằng nhi, cũng không biết còn có thể chơi mấy thứ này nữa không. Còn về Hú nhi, cho dù thường chơi phá hư một cái, cũng không dùng nhiều như vậy...

"Đúng vậy." Phượng Thiển vô tội gật đầu: "Tề vương không vui sao?"

"Tiểu hoàng tẩu hiểu lầm, không phải bổn vương không thích, chính là nhiều như vậy. Hú nhi chơi không hết, cuối cùng cũng chỉ để đó không dùng."

Phượng Thiển bừng tỉnh gật đầu: “Nhưng hiện tại Đoan vương cũng không có đứa nhỏ, cho dù mang về, cũng để đó không dùng. Còn không bằng để ở chỗ này, ít nhất còn được Hú nhi sủng ái chúng!"

Sủng ái...

Mọi người giật giật khóe miệng, sao ngươi có thể nói là sủng hạnh?

Tề vương đột nhiên cười, trong mắt hiện lên một tia trêu tức: “Tiểu hoàng tẩu không cần lo lắng. Dù sao chơi cũng không thể phá hỏng hết, đợi đến tương lai, hoàng huynh và tiểu hoàng tẩu sinh đứa nhỏ, tự nhiên trống bỏi sẽ có nơi dụng võ."

Dựa vào...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển đỏ bừng.

Thật sự là mù mắt chó của nàng, ôn nhuận như ngọc đâu, ôn nhuận cái rắm! Rõ ràng là nam nhân phúc hắc!

Cả nhà họ Quân không có ai là người tốt!

Rầm rì không biết nói câu gì, Phượng Thiển ho khan một tiếng, vẫy tay với Hằng nhi, không có ý tốt cười nói: “Tề vương phủ không chỉ có mình Hú nhi là trẻ con, Hằng nhi cũng thích chơi, đúng không?"

"Thẩm thẩm, Hằng nhi đã lớn, không chơi cái này."

Hằng nhi bày ra khuôn mặt nghiêm trang nói: “Vẫn là chờ thẩm thẩm và hoàng bá bá sinh tiểu đệ đệ đi, đưa mấy thứ này cho bé chơi!"

"..."

Phượng Thiển rơi lệ đầy mặt.

Bà nội nó, hiện tại ngay cả đứa bé ba tuổi cũng khi dễ nàng?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui