Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

"Đừng trêu nàng nữa, xem nàng ủy khuất rồi." Quân Mặc Ảnh buồn cười, vỗ đầu của nàng, nói với mọi người.

Phượng Thiển khịt mũi, rầm rì hai tiếng.

Cuối cùng có người chủ trì công đạo!

Bằng không tiểu bạch hoa thuần khiết như nàng không phải bị Thế tử Vương gia phúc hắc khi dễ sao?

Quân Hàn Tiêu xem diễn nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được nói, dáng vẻ nói ra lời thấm thía, thở dài: “Hoàng huynh, thần đệ phải nói lời công đạo này. Thất đệ và Hằng nhi không khi dễ tiểu hoàng tẩu, bọn họ cũng vì quan tâm đời sau của hoàng thất mà thôi!"

Đờ mờ...

Phượng Thiển tặng cho ánh mắt, ác ý nhe rang với hắn.

Nàng chờ mong quay đầu nhìn Quân Mặc Ảnh, trông cậy vào hắn có thể phát huy công hiệu lần nữa, dạy dỗ tên khi dễ nàng này một lần nữa.

Ai ngờ, đợi nửa ngày, Quân Mặc Ảnh chìm trong suy tư, chợt làm như có thật gật đầu: “Ừ, nói cũng đúng."

Lúc này liền đến lượt Quân Hàn Tiêu ngây ngẩn cả người.

Hằng năm thất đệ ở bên ngoài có thể không biết, nhưng hắn cũng biết.

Nữ nhân trong hậu cung của hoàng huynh, nhiều năm như vậy cũng không có ai có thể mang thai đứa nhỏ? Thân mình một hai người không tốt cũng thôi, nhưng tất cả đều không tốt, nói ra ai tin?

Nói đến, còn không phải ý tứ của hoàng huynh sao.

Cho nên giờ phút này, hoàng huynh nói là thật, hay là phối hợp nói đùa một chút?

Nếu nói đùa thì thôi, nếu nói thật... Như vậy lần này trở về, chỉ sợ hậu cung muốn lật trời.

"Ngươi, ngươi ngươi..." Phượng Thiển không thể tin nhìn Quân Mặc Ảnh, khóc không ra nước mắt: "Sao ngươi có thể hùa theo bọn họ khi dễ ta!"

Nam nhân này thật sự rất đáng giận.

Vừa rồi còn có dáng vẻ chủ trì công đạo cho nàng, hiện tại mới cách bao lâu, liền đứng về phía hai đệ đệ hắn?

Quả thực tâm đen tối, quả thực tuyệt tình!

Quân Mặc Ảnh cố nén cười không nhìn nàng, dường như không có việc gì đùa với Hú nhi, thản nhiên nói: “Trẫm chỉ ăn ngay nói thật thôi, Thiển Thiển không thể để trẫm thiên vị trước mặt mọi người đi?"

Phượng Thiển chán nản, biết vậy nên cả tâm và ruột gan đều đau.

Em gái ngươi!

Rõ ràng liện tại là hợp sức khi dễ nàng có được không?

"A a ~! Thẩm thẩm phải có cục cưng, thẩm thẩm phải có cục cưng!" Mới vừa rồi vẻ mặt Hằng nhi còn nghiêm túc bình tĩnh, bây giờ lập tức tươi cười sáng lạn. Thậm chí Phượng Thiển hoài nghi hắn muốn cười đến sái miệng: "Vậy có phải Hằng nhi có thể làm ca ca không? Hoàng bá bá, phụ vương, có phải Hằng nhi lại có đệ đệ đúng không?"

Bạn nhỏ tỏ vẻ thiên chân vô tà nhìn phụ thân và hai vị bá bá.

"Vì sao là đệ đệ, Hằng nhi đã có đệ đệ, không muốn muội muội sao?" Quân Hàn Tiêu cười không có ý tốt.

Phượng Thiển yên lặng, quyết định tránh xa ra.

Ai có thể nói cho nàng, vì sao tư tưởng người xưa cởi mở thế? Đây đang ở trước mặt trẻ con, bọn họ không biết thu liễm chút sao?

Ai, thế giới này thật sự không thích hợp với nàng...

"Nếu là đệ đệ, Hằng nhi có thể chơi với bé!" Bạn nhỏ đang ở trong ngực nói đương nhiên.

Lúc này Quân Mặc Ảnh nhìn qua bé, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Nếu là muội muội, Hằng nhi sẽ không chơi với nàng sao?"

"Nhưng là muội muội... Sẽ khóc... Mềm, nếu không cẩn thận, sẽ phá hư rớt..."

Mọi người ngẩn người, ngay sau đó cười to.

Chỉ có Phượng Thiển không nói gì nhìn trời, sao dùng từ loạn thất bát táo vậy? Rốt cuộc Tề vương phủ mời loại thầy giáo nào đến dạy tiểu Thế tử vậy!

Quân Mặc Ảnh khẽ cười, đuôi lông mày khóe mắt đều hàm chứa ý cười.

Mềm? Mềm...

Quả thật, nếu là nữ nhi vật nhỏ sinh ra, cũng nhất định mềm mại như nàng, khiến người ta trìu mến vậy.

"Không phải Hằng nhi thích thẩm thẩm sao? Nếu là muội muội, sẽ giống thẩm thẩm của ngươi, không tốt sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui