Chuyển ngữ: Hyeyangs
Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Đêm hè, không mát không mẻ.
Điều hòa của một căn phòng ký túc xá đã bị hư, liên tục phát ra tiếng ồn.
Có bạn học nói: “Sửa đi.”
Bên trên vang lên tiếng trả lời: “Tối nay chủ quán không mở cửa.”
Liễu Mộc Hi ngồi trước máy tính vẽ tranh.
Bỗng dưng, “bốp” một cái, cô nàng đứng dậy, đóng chiếc cửa sổ đang hé mở.
Tiếng “ầm ầm” chuyển sang “bình bịch”.
Cô nàng quay về chỗ, đeo tai nghe lên lại.
Trước ngày nộp bản thảo, Liễu Mộc Hi luôn lạnh lùng vô tình như vậy.
Nghê Yến Quy ngâm nga giai điệu vui vẻ, dù là tiếng “ầm ầm” hay “bình bịch” bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô bây giờ.
Cô nằm trên giường, bắt chéo chân đung đưa, tay cầm chiếc đánh dấu sách lá cây.
Thi thoảng cong khóe miệng trong vô thức, Nghê Yến Quy vùi mặt vào trong gối rồi cười trộm.
Buổi sinh hoạt câu lạc bố tối nay, cô lại gặp được Trần Nhung nữa rồi.
Bảy giờ hơn, hai cô bạn học khác trong phòng vẫn chưa về.
Nghê Yến Quy lấy ra vài hộp kem che khuyết điểm.
Cô dễ đổ mồ hôi, mỹ phẩm trang điểm cô mua đa phần là kem BB, thử qua vài món, tác dụng che khuyết điểm của những cái này cũng rất bình thường.
Cô gửi tin nhắn hỏi một cô bạn cùng phòng khác tên là Vu Nhuế: “Khi nào cậu về?”
Hơn mười giây sau, Vu Nhuế đứng ngoài cửa kêu: “Tớ về rồi đây.”
Vu Nhuế vào phòng, gỡ túi xách rồi ném lên trên bàn, hỏi: “Tìm tớ làm gì?”
Nghê Yến Quy nói: “Cậu có loại kem che khuyết điểm nào hiệu quả vượt trội không? Cho tớ mượn tớ dùng.”
“Cậu muốn che gì?” Trong bốn người ở ký túc xá, Vu Nhuế là người đánh nền dày nhất.
Nghê Yến Quy và Kiều Na trang điểm rất nhạt, còn Liễu Mộc Hi chưa bao giờ trang điểm.
Nghê Yến Quy giơ tay lên, hiện ra một chỗ đỏ rực.
“Tớ sợ cái này sẽ làm Trần Nhung sợ.”
Liễu Mộc Hi đột nhiên quay đầu lại: “Chắc cậu ấy đã thấy hình xăm này rồi.”
Nghê Yến Quy nói: “Tớ phải cải tà quy chính thôi.”
Vu Nhuế cười, đưa kem che khuyết điểm cho cô: “Chẳng phải hôm trước cậu bảo muốn xăm kín cả cánh tay à?”
“Sau này có gia đình rồi, thôi dẹp đi.” Nghê Yến Quy từ từ bôi, cho đến khi phủ kín phần đuôi hồ ly bên trên.
“Sợ gì chứ? Sau này chắc chắn Trần Nhung sẽ nằm trong lòng bàn tay cậu.” Vu Nhuế ngồi xuống.
“Cậu ấy là người thành thật, nếu bị cậu hạ gục, nhất định sẽ là người ngoan ngoãn nghe lời.”
“Xin mượn lời chúc của cậu.” Dường như Nghê Yến Quy đang xoa lên mu bàn tay của mình, vừa phải che kín, màu da còn phải tự nhiên.
Vu Nhuế: “Loại con trai như cậu ta, không gần gũi với nhiều con gái, dễ mắc câu nhất.”
Nói cũng có lý.
Nghê Yến Quy nói: “Khi nào có người yêu, tớ sẽ mời các cậu một bữa.” Che được hình xăm, cô bắt đầu nhìn vào gương và trang điểm.
Liễu Mộc Hi tháo tai nghe xuống: “Đến lớp tán thủ mà cậu còn trang điểm à?”
“Dĩ nhiên.” Nghê Yến Quy kẻ vài đường eyeliner, làm dịu đi vẻ đẹp quyến rũ diễm lệ của mình.
Đuôi mắt không được quá cong, rủ xuống trông mới ngọt ngào ngây thơ.
Không nên dùng son màu đỏ đậm, đổi thành màu hồng phấn.
Phải xinh đẹp, nhưng không thể để Trần Nhung phát hiện ra mưu mô nho nhỏ này.
*
Triệu Khâm Thư và Trân Nhung mới vừa tan học.
Thấy phòng vẽ khoa Sơn dầu phía đối diện, Triệu Khâm Thư cười, bảo: “Cậu nhất định phải đến buổi sinh hoạt câu lạc bộ tối nay đấy.
Tôi nghe bảo, Nghê Yến Quy mê cậu như điếu đổ, vì cậu nên cô nàng mới tham gia câu lạc bộ này.”
Trần Nhung nói: “Tin đồn các bạn học rỉ tai nhau chưa chắc đã đúng.”
“Hôm phỏng vấn, cô nàng cứ nhìn cậu mãi, không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần.” Đây là lần đầu tiên Triệu Khâm Thư gặp một bạn học nữ mà trong mắt cô nàng chỉ có mỗi Trần Nhung.
“Tôi từng lên mạng tra rồi, với ngoại hình này của cậu, rất được lòng phụ nữ giàu có tuổi trung niên.”
Trần Nhung cất giá vẽ.
Triệu Khâm Thư vẫn tiếp tục nói: “Một khi con người không còn chạy theo tiền bạc, họ chỉ có thể tìm những thứ khác nhằm thỏa mãn ham muốn ching phục.
Cậu có học thức, có ngoại hình, dễ đẩy ngã, nhưng lại tự tôn tự ái.
Chà, bộ dạng khuất phục vì tiền của cậu chắc chắn rất có sức hấp dẫn.”
“Triệu Khâm Thư.” Trần Nhung quay đầu từ trong ánh chiều tà.
“Nghê Yến Quy không phải nụ nữ giàu có tuổi trung niên.”
“Đúng rồi, cô nàng mặt xinh dáng chuẩn, mê cậu như điếu đổ, thế nên cậu theo cô ấy đi.”
“Câu lạc bộ thiếu bạn học nữ lắm à?”
“Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết? Dù đã tuyển thành viên nữ nhưng cũng chỉ có vài người đánh được.
Tư thế chị đại của Nghê Yến Quy là hy vọng duy nhất của câu lạc bộ.” Triệu Khâm Thư cười.
“Dù sao đối tượng là Nghê Yến Quy, cậu cũng không thiệt gì.
Cô nàng lép vế trong cuộc thi hoa khôi của khoa cũng là vì con trai không kiểm soát được cô ấy.
Không kiểm soát được là một chuyện, nhưng người ta xinh đẹp cũng là sự thật.”
“Đừng mãi bàn luận về bạn học nữ.” Trần Nhung đi thẳng xuống cầu thang.
*
Huấn luyện viên câu lạc bộ tán thủ để đầu đinh ngắn ngủn, mặt đen hơn cả tay, khoác trên mình chiếc áo phông xanh đậm phối cùng quần sooc thể thao.
Anh ta để găng tay đấm bốc xuống và quay sang nhìn các học viên, ánh mắt sáng ngời: “Tôi tên Mao Thành Hồng, là huấn luyện viên của câu lạc bộ tán thủ.
Tôi ở và làm việc tại Đại học Gia Bắc, bình thường khá bận rộn, nếu có chuyện gấp, các em có thể liên lạc với chủ tịch câu lạc bộ.”
Anh ta cầm danh sách lên, thấy một loạt tên sinh viên nữ trên danh sách, nói: “Lần này có rất nhiều bạn học nữ đăng ký.”
“Công lao thuộc về Triệu Khâm Thư ạ.” Người lên tiếng là chủ tịch câu lạc bộ, có một cái tên rất nho nhã – Ôn Văn (*).
Anh ta là sinh viên năm ba khoa Điêu khắc, đã phụ trách câu lạc bộ được hai năm.
Trong trường, câu lạc bộ tán thủ không có sức hấp dẫn, đa phần đều là những chàng trai vạm vỡ đăng ký tham gia, có rất nhiều nữ sinh chưa đăng ký đã chạy mất dép.
(*) Ôn Văn (温文) trong cụm từ 温文尔雅 (ôn văn nhĩ nhã): lịch sự nhã nhặn, tao nhã lịch thiệp
Năm nay đều nhờ Triệu Khâm Thư cả, đưa một vài nam sinh đẹp trai đến, từ một ổ giai lôi thôi lếch thếch, câu lạc bộ đã trở thành địa điểm tập kết của các anh chàng đẹp trai với nhiều phong cách khác nhau.
Cùng với đó, cũng lập kỷ lục mới về mức độ thu hút người khác phái.
Sau màn giới thiệu ngắn ngủi, Mao Thành Hồng hô to: “Các học viên mới, nghe đây.”
Nhóm các bạn học nữ đang vây quanh Triệu Khâm Thư, cười đùa, bấy giờ đã ngừng nói chuyện.
Nghê Yến Quy rất đón chào dáng dấp vạn người mê của Triệu Khâm Thư.
Các bạn nữ đều vây quanh Triệu Khâm Thư, vậy thì bên cạnh Trần Nhung chỉ còn lại mỗi mình cô.
Vừa tới phòng học, cô ngó trái ngó phải tìm kiếm bóng dáng Trần Nhung.
Người trong lòng không ở đây nhưng lại có vài cậu trai cứ nhìn cô chằm chằm.
Hôm nay cô trang điểm cũng vì Trần Nhung cả, nếu cậu ấy không đến thì thành công cốc.
Nhưng rõ ràng trưa nay cậu đã nói rằng nhất định sẽ đến.
Thỉnh thoảng cô lại trông ra cửa.
Khi sắp hết kiên nhẫn, ánh mắt cô bỗng sáng lên.
Trần Nhung mặc một bộ quần áo thể thao cùng màu với bộ của cô.
Không phải màu trắng tinh, mà hơi ngả màu be, thoạt nhìn rất giống quần áo đôi.
Cậu vẫn giống như trước, kéo khóa áo lên đến tận cổ, chẳng chịu để lộ chút gì.
Còn Nghê Yến Quy lại phóng khoáng hơn nhiều, cô mặc chiếc quần thể thao hơi ngắn, đôi chân dài thu hút ánh mắt của các chàng trai.
Trần Nhung bước đến trước mặt Mao Thành Hồng: “Xin lỗi thầy, em đến muộn.”
Mao Thành Hồng nói: “Không sao, vẫn còn một số thành viên chưa đến.” Trong hội sinh viên, trừ những câu lạc bộ có sức ảnh hưởng, thì những câu lạc bộ khác không có bất cứ tính răn đe nào.
Đến hay không đến đều là tự nguyện.
Trần Nhung quay đầu lại mỉm cười với Nghê Yến Quy.
Cô đáp lại cậu bằng một nụ cười thật tươi.
Vừa nãy cô còn đang rầu rĩ sao mà cậu không đến, còn bây giờ đã mở cờ trong bụng.
Triệu Khâm Thư choáng ngợp bởi nụ cười của Nghê Yến Quy, cậu ta xoa cằm.
Trần Nhung đúng là có diễm phúc.
Mao Thành Hồng tiếp tục nói: “Năm nay có rất nhiều bạn học nữ dễ thương tham gia câu lạc bộ.
Nhưng tôi nhắc trước, bộ môn đối kháng tên nghe thì vang dội, nhưng khi đối mặt với sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, cách tốt nhất tốt nhất “chuồn là thượng sách”.”
Có vài cô gái nghe xong cười rộ lên.
Mao Thành Hồng không cười: “Để các em hiểu lý thuyết này, buổi đầu tiên của các học viên mới sẽ là chạy bộ.”
Chốc lát sau, các học viên ai nấy đều than thở.
Mao Thành Hồng vờ như không nghe thấy, nói: “Muốn tập luyện thì qua đây.
Huấn luyện đối kháng rất vất vả.
Nếu chạy bộ còn không chạy được, thì chắc chắn khi tập tán thủ sẽ luôn miệng kêu khổ.
Hay đừng tập nữa.”
Ôn Văn mắt chữ O mồm chữ A: “Ôi, cái này không khác gì huấn luyện các bạn học nam.”
Triệu Khâm Thư bất lực: “Huấn luyện viên Mao độc thân nhiều năm như vậy cũng có lý do cả.
Không quá hai ngày, mấy nữ sinh cũng sẽ bị anh ta hành ra bã, tự rút khỏi câu lạc bộ thôi.” Mà có lẽ không cần hai ngày, một buổi học là đủ rồi.
Mấy chàng trai cậu ta đứng phía trái lớp học, còn Nghê Yến Quy đứng giữa hàng.
Triệu Khâm Thư huých Trần Nhung: “Chị đại đang nhìn cậu đăm đăm kìa.
Cậu đi đi, dù có bán sắc cũng phải giữ cô ấy lại bằng được.”
Trần Nhung không nói gì, nâng kính mắt, thật sự đi đến.
Không hiểu sao Ôn Văn bỗng rủ lòng thương, anh ta cảm thấy Trần Nhung như bị đẩy vào chỗ nước sôi lửa bỏng, bèn nói: “Cậu đừng ép buộc người ta nữa, cậu làm vậy là đang ép người làm gái.”
“Tôi cũng muốn bị ép, nhưng người ta lại không thích tôi.” Triệu Khâm Thư nhìn eo của Trần Nhung: “Tôi đang lo, eo của cậu ấy nhỏ như vậy, liệu có chịu được sự giày vò của chị đại hay không.”
“Bóng lưng cậu ấy khá rắn rỏi.
Cậu bảo cậu ấy lười vận động, nhưng tôi nghĩ, vóc dáng cậu ấy chẳng kém ai.” Ôn Văn nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nhung, tôi đã nghĩ, thân hình khá gọn gàng, mà cậu lại bảo cậu ấy là một con mọt sách không vận động.”
Triệu Khâm Thư vỗ vai của mình: “Có thứ gọi là đệm vai, cơ bụng giả.”
Con ngươi Ôn Văn trợn to như rớt khỏi tròng đến nơi, lắp ba lắp bắp.
“Trần Nhung…cậu ấy…dùng loại đồ đó?”
“Đương nhiên, tôi giới thiệu cho cậu ấy mua đấy.” Triệu Khâm Thư cười từ thiện: “Vậy nên Trần Nhung không thể để trần, cậu ấy mà để trần thì sẽ bị lộ.”
Lời của Triệu Khâm Thư nửa thật nửa giả.
Ôn Văn nghe mà nửa tin nửa ngờ.
Đâu là thật? Đâu là giả? Triệu Khâm Thư không giải thích.
*
Trước kia, nơi đây là tòa nhà thực nghiệm của trường học, gần sân thể dục.
Đi qua hành lang phía đông hồ là đến ngay sân thể dục.
Mao Thành Hồng rất thích chạy bộ, đặc biệt khi nói chuyện với học viên nữ, anh ta càng nhấn mạnh: “Đánh không lại thì chạy”.
Anh ta ngân cao giọng: “Chạy đi! Chạy! Nhiệm vụ tối nay là ba kilomet.” Anh ta giơ ba ngón tay.
“Không nhiều, ba kilomet thôi!”
Những sinh viên trên hành lang phía đông hồ đi càng lúc càng chậm, càng đi lại càng chậm, sau đó rẽ vào một khúc ngoặt rồi chạy đi từ bên kia đường trường.
Nhóm người chạy theo trông y như đang quay phim ma, đi mấy bước là lại có một người biến mất.
Mao Thành Hồng một mình hô hào, không quan tâm đến những sinh viên rời khỏi hàng, anh ta vẫy tay: “Phía sau đi nhanh lên.”
“Trần Nhung.” Chẳng biết Nghê Yến Quy chạy đến trước mặt Trần Nhung từ khi nào.
Đi ngang qua một chiếc đèn đường, ánh đèn lờ mờ nhưng cậu thấy đôi mắt cô lấp lánh, tựa dải ngân hà.
Người phản chiếu trong ánh sáng ấy, là cậu.
Chỉ mình cậu.
Cô hỏi: “Phải chạy ba kilomet thật hở?”
Trần Nhung gật đầu.
“Huấn luyện viên Mao dạy khá nghiêm khắc, cậu không cần để tâm đến những lời thầy ấy nói.
Nếu cậu không chạy được, thầy ấy cũng không ép cậu đâu.”
Cô thấp hơn cậu nửa cái đầu, ngẩng lên nhìn cậu: “Không sao.” Cô ước gì có thể đi trên con đường này đến nửa đêm, sang rạng sáng, đi thẳng đến mai cũng được.
“Nếu tớ đã đăng ký, tớ sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu.
Hơn nữa, hôm nay thấy đám “HKT” kia, tớ lại nhận thức rõ hơn về sự nguy hiểm.”
“Bọn họ…đến trả thù cậu à?”
“Nào có, cậu đừng lo lắng.”
Hai người đã đi vào sân thể dục.
Mao Thành Hồng nói to với các học viên: “Chạy nhanh lên, chạy xong lại học lớp lý thuyết tán thủ.”
Những tiếng thở dài trong đám đông bị thổi tan trong sân thể dục rộng lớn.
Trần Nhung chầm chậm chạy về phía trước, bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng thật sự rất chậm.
Nghê Yến Quy đuổi theo, vài ba giây sau đã vượt qua cậu.
Cô lại dừng chân, quay đầu mới biết hóa ra là cậu đang cúi xuống buộc dây giày.
Cô quay lại trước mặt cậu.
Trần Nhung đang thắt nút, nhưng động tác bỗng chậm lại, thậm chí còn dừng lại.
Đôi chân của cô đang ở trước mặt cậu, cô đi đôi giày thể thao màu trắng xen hồng, bắp chân thon dài, thẳng tắp.
Hôm nay cô mặc quần sooc, nếu bây giờ cậu ngẩng đầu, góc nhìn ấy sẽ thật bất lịch sự với con gái.
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, đường nét của phần xương nhô ra vừa mềm mại lại uyển chuyển.
Nghê Yến Quy đứng một lát, thấy tay trái và tay phải của cậu kéo hai đầu dây giày rồi giữ bất động.
Cô gọi: “Trần Nhung?”
Trần Nhung đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, rồi vội tránh: “Tớ chạy chậm lắm, hay là cậu chạy trước đi.”
“Tớ cũng chạy rất chậm á.” Cô nâng cẳng chân về sau, bên trái rồi sang bên phải, sau đó nhảy hai cái: “Chạy nhanh dễ bị trật chân, chúng ta cùng chạy chậm đi.”
“Ừm.” Cậu vẫn không nhìn cô, sờ phía sau tai một cái.
Cô nhìn theo tay cậu.
Đèn ở nơi đây sáng hơn đèn bên hành lang phía đông hồ, những gì mà cô thấy có lẽ là thẹn thùng má ửng? Nghê Yến Quy mừng thầm.
Chạy được một vòng, cậu đã hơi hổn hển.
Cô lặng lẽ đi cùng, không nói chuyện với cậu.
Chạy thêm một vòng nữa, Trần Nhung đã không thở không ra hơi, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Nghê Yến Quy quyết định không chạy nữa, đi bộ bên cạnh cậu.
Gương mặt cậu trắng bệch như cột đèn.
Từ lâu cô đã phát hiện ra, bước chạy của cậu rất nặng nề, giống như dưới chân có ngàn cân treo.
Khi chạy được hai vòng rưỡi, Trần Nhung ho hai lần, phải thở hổn hển, cúi gập người, từng giọt mồ hôi rơi trên đường chạy.
Nghê Yến Quy quan tâm, hỏi: “Cậu ổn không?”
Cậu lau mặt, không nói gì.
Cô vội nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đã, tớ đi báo với huấn luyện viên Mao.”
Hơi thở Trần Nhung dần bình thường trở lại, cậu đứng thẳng người dậy: “Không sao.” Cậu lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo trái cây.
“Khi tớ chạy bộ, phải ăn chút đồ.
Để cậu phải cười chê rồi.”
“Không đâu, tớ chạy cũng mệt lắm rồi, không chạy nổi nữa.” Nghê Yến Quy giả vờ thở gấp, hai má đỏ như trái đào.
Cậu lấy ra một viên kẹo trái cây khác: “Cậu ăn không? Đây là bác sĩ khuyên đó.
Bổ sung khi vận động.”
“Cảm ơn!” Cô nắm chặt viên kẹo trong tay.
Nếu được, cô sẽ bỏ viên kẹo này và chiếc đánh dấu sách nhận cô được trưa nay vào rương kho báu và khóa lại.
Cậu ăn kẹo, cô cũng bóc vỏ kẹo.
Vẫn chưa nếm được vị ngọt nơi đầu lưỡi, ấy mà trong tim cô đã tràn mật ngọt.
Trên đường chạy ngày càng nhiều sinh viên, sinh viên của câu lạc bộ khác cũng đã đến, các cậu ta chạy đến như tấn công, buộc hai người trên đường chạy phải xích lại gần nhau hơn.
Đôi tay Nghê Yến Quy đang xé vỏ kẹo, đã ăn kẹo rồi, nhất định phải giữ vỏ kẹo làm kỷ niệm.
Cô không phát hiện có cậu trai đang nhìn cô chằm chằm, chạy xông thẳng về phía cô.
Khi sắp đến gần Nghê Yến Quy, bước chân cậu ta tăng tốc, cả người sắp đụng trúng cô.
Trần Nhung nhanh tay kéo cô sang bên cạnh mình.
Sức cậu không mạnh, thấy cô tránh được nam sinh kia, bèn định buông cô ra.
Nghê Yến Quy chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc nào đó, bản thân bỗng bị kéo qua, đồng thời cũng ngửi thấy hương thơm mát của chàng trai.
Trước khi đến đây, cậu đã tắm rửa ư? Nhân cơ hội này, Nghê Yến Quy tiện dịp nhào vào lòng cậu.
Mao Thành Hồng đứng trên bậc thềm của khán đài.
Chàng trai tuấn tú đứng dưới ánh đèn, có cô nàng ngả bên bờ vai.
Trong làn người đang chạy, hai người không động đậy đã trở thành phong cảnh.
Mao Thành Hồng gọi bên kia.
Không ai nghe thấy.
Anh ta nhìn trái ngó phải, thấy một chiếc loa đang buộc trên lan can.
Chân phải của anh ta giẫm lên bậc thềm đầu tiên, đưa chiếc loa lên miệng, hô to: “Bạn học! Không được yêu đương giữa đường chạy!”
-Hết chương 8-.