Sủng Thê Chi Đạo

Hành lang dưới lầu không có đèn, đêm vừa xuống thì trở nên rất tối, cơ hồ giơ tay lên cũng không nhìn thấy năm ngón.

Cốc Tu Cẩn lại giống như nhìn thấy rõ ràng được, tiếng giày da đi trên hành lang vang lên ‘cộp cộp’, rất có cảm giác tiết tấu, chỉ là im lặng không lên tiếng.

“Đường Hiểu.” Thanh âm của Cốc Tu Cẩn từ trong bóng đêm truyền đến.

“Đây…” Đường Hiểu khồn nhìn thấy anh, hành lang vừa tối vừa chật hẹp, giọng nói cứ như bị phóng đại, nghe có vẻ đặc biệt quỷ dị.

“Đưa tay đây.” Cốc Tu Cẩn nói.

Đường Hiểu không rõ cho lắm, nhưng vẫn nghe theo lời anh đưa tay về phía trước.

Vài giây sau, trong bóng đêm vươn ra một bàn tay cầm lấy tay cậu, Đường Hiểu sợ đến mức muốn lùi về phía sau, liền bị đối phương gắt gao nắm chặt tay, sau đó bên tai liền vang lên giọng nói của Cốc Tu Cẩn, “Nắm chặt tay tôi, nơi này hơi tối, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”

Đường Hiểu có chút buồn bực, tuy rằng lời này không sai, nhưng cậu đã đi trên hành lang này gần một năm, nếu xảy ra chuyện thì đã xảy ra lâu rồi.

Bất quá cậu biết đây là lòng tốt của Cốc Tu Cẩn, nếu cậu cự tuyệt, chắc hẳn là đem lòng tốt của anh biến thành lòng lang dạ sói. Cậu nhớ rõ bây giờ Cốc Tu Cẩn còn là khách hàng lớn của cậu, tuyệt đối không thể đắc tội.

Cảm giác Đường Hiểu không còn giãy dụa, trong bóng đêm Cốc Tu Cẩn chậm rãi nâng khóe miệng.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, mãi cho tới khi lên đến lầu bốn, Đường Hiểu mới yếu ớt mở miệng, “Đến rồi…”

Cuối cùng vẫn phải lên đây, Đường Hiểu thở dài một hơi.

Bởi vì nhà trọ không có tiếng động đặc biệt gì truyền ra, lúc cậu tan tầm trở về không phát hiện được, cũng có lẽ do ban ngày làm việc quá mệt mỏi, cho nên cậu cũng không chú ý tới. Bất quá để phòng ngừa vạn nhất, cậu không dám đứng trước mặt Cốc Tu Cẩn mở cửa.

Đường Hiểu nói, “Học trưởng, tôi đã đến rồi.”

Ngầm hiểu là anh có thể trở về rồi, nhưng những lời này cậu không dám nói thẳng ra.

Cốc Tu Cẩn gật đầu, mặc dù cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, nhưng vẫn có chút ảm đạm. Đường Hiểu không thấy rõ vẻ mặt cửa, chỉ nghe anh nói, “Ừ, cậu vào đi.”

Đường Hiểu thật muốn phát điên, đại ca a, anh đây là muốn nháo cái gì?

Cậu chưa bao giờ biết Cốc Tu Cẩn lại là người kiên trì đến như vậy, thế nhưng còn muốn nhìn thấy cậu vào nhà, Đường Hiểu có chút khóc không ra nước mắt.

“Sao vậy? Có phải quên mang chìa khóa theo không?” Cốc Tu Cẩn thấy cậu ra vẻ chậm chạp không nhúc nhích, liền nhướn mày hỏi.

Đường Hiểu đang chuẩn bị cho tay vào túi áo chợt dừng lại, trong lòng dâng lên một trận mừng như điên. Tại sao cậu lại không nghĩ ra cái cớ tốt như vậy, thật con mẹ nó rất đúng lúc!

Đường Hiểu cố gắng khống chế biểu tình mặt, tận lực làm cho mình thoạt nhìn không quá cao hứng, hạ giọng nói, “Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như tôi không cẩn thận bỏ quên chìa khóa ở công ty.”

“Vậy à? Vậy làm sao bây giờ, nếu không vào được thì tối nay cậu ở đâu?” Cốc Tu Cẩn nói, thanh âm mang theo ý cười thản nhiên, nhưng Đường Hiểu không phát hiện.

Đường Hiểu nghĩ nghĩ, “Không sao, tôi có thể đến nhà bạn bè ở nhờ một đêm.” Kỳ thật Đường Hiểu không có bạn bè ở H thị, cậu thầm nghĩ chờ khi Cốc Tu Cẩn rời đi, sau đó cậu có thể quay về nhà trọ, thượng đế hãy tha thứ cho lời nói dối của cậu a!

“Nếu như vậy, thì…”

Vậy thì anh mau mau trở về đi! Đường Hiểu vô cùng mong đợi nghĩ.

“Tôi đưa cậu đến nhà bạn của cậu, dù sao tôi cũng không có việc gì.”

“…” Đường Hiểu hóa đá.

Đúng lúc này, cửa nhà trọ đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Ánh đèn sáng rực từ trong phòng chiếu ra, chiếu rõ thân ảnh hai người Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn đang đứng giằng co ở cửa. Không đợi Đường Hiểu xoay người chặn lại, vừa ra mở cửa Chu Thích liền mở miệng nói.

“Đường Hiểu, cậu đứng ở bên ngoài làm gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui