Sủng Thê Chi Đạo

Bác của Cốc Tu Cẩn là cổ đông lớn nhất tập đoàn Bạch Vân, là đại nhân vật có uy tín danh dự ở H thị, với thân phận địa vị của ông, khách sạn ông đến dùng cơm dĩ nhiên tốt nhất H thị.

Khách sạn kia tên là Viêm Hoa, là khách sạn nổi tiếng cấp năm sao, cách biệt thự của Cốc Tu Cẩn không xa lắm, lái xe chưa tới một giờ đã đến nơi.

Mười giờ đúng, xe vừa vặn tới cửa khách sạn Viêm Hoa.

Đường Hiểu còn chưa xuống xe, nhân viên phục vụ của khách sạn đã ân cần mang ô đi tới giúp cậu mở cửa, Đường Hiểu lần đầu tiên được hưởng thụ loại phục vụ của khách sạn năm sao, nhất thời có chút không được tự nhiên, bất quá nghĩ đến Cốc Tu Cẩn vẫn còn ở trong khách sạn, cậu liền trấn định trở lại.

Sau khi xuống xe, Đường Hiểu bảo tiểu Vương ở trên xe chờ cậu, sau đó mới theo nhân viên phục vụ đi vào khách sạn, sau khi nói rõ ý định của mình, quản lý đại sảnh lập tức bảo một nhân viên phục vụ khác đến dẫn cậu lên.

Nhân viên phục vụ dẫn cậu đến lầu ba, lầu được bố trí theo dạng từng gian phòng giống như tầng trệt, trang hoàng vừa tinh xảo lại xa hoa, rất nhiều danh nhân chính khách khi muốn mời khách đều thích đến nơi này.

Thứ nhất là tương đối có mặt mũi, lại có đẳng cấp, không làm hạ thấp thân phận của bọn họ; thứ hai là cách phục vụ ở đây cũng không tệ, cho nên rất nổi danh.

Nhân viên phục vụ dừng lại trước gian phòng số 303, “Tiên sinh, người ngài muốn tìm ở ngay bên trong.”

Đường Hiểu gật đầu, còn chưa kịp nói gì, cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Đường Hiểu?” Giọng nói kinh ngạc của Cốc Tu Cẩn từ đỉnh đầu truyền đến.

Nghe được thanh âm này, Đường Hiểu mới phát hiện người đi ra là Cốc Tu Cẩn, đang muốn trả lời, từ trong phòng đột nhiên truyền tới một giọng nói vang dội của người đàn ông trung niên.

“Tu Cẩn a, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, bác nghĩ con dứt khoát không cần về nhà đâu, vừa lúc bác cũng đã đặt phòng rồi, ở lại nơi này một đêm, có phải là tốt hơn hay không?”

Vừa dứt lời, một giọng nữ liền phụ họa vang lên, “Đúng vậy, Cốc tổng, hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi.”

Cốc Tu Cẩn trở lại, ngữ điệu nhẹ nhàng nói với người bên trong, “Không cần đâu bác, con đã nhờ Trương quản gia cho người tới đón con rồi.”

Nói xong anh liền nhìn về phía Đường Hiểu đang vẻ mặt co quắp, nét kinh ngạc trước đó đã bị sự bất đắc dĩ thay thế, “Bên ngoài mưa lớn như vậy, tại sao Trương quản gia lại bảo cậu đến đây?”

Đường Hiểu cho rằng anh đang trách cứ Trương quản gia, vội giải thích: “Không liên quan đến Trương quản gia, là do tôi chủ động yêu cầu ông ấy nói muốn tới đón anh, cái kia, nghe nói anh uống rượu.”

Ý cười trên mặt Cốc Tu Cẩn sâu thêm một chút, “Đúng vậy, từ chối không được liền uống mấy ly.”

“Tu Cẩn, con đang nói chuyện với ai vậy?”

Nghe thấy thanh âm của bác, Cốc Tu Cẩn trả lời, “Với một người bạn…”

“Ban của Cốc tổng à? Sao lại không dẫn người vào để mọi người làm quen chứ?”

Cốc Tu Cẩn vẫn chưa nói xong, Cố Kỳ đã đi tới, dường như đại mỹ nữ này cũng có uống chút rượu, hai má ửng đỏ, so với lúc trước Đường Hiểu nhìn thấy ở công ty Cốc Tu Cẩn còn quyến rũ hơn.

“Tính cách của cậu ấy tương đối hướng nội, để lần sau đi.” Cốc Tu Cẩn cũng không để ý đến việc thất lễ với cô ta.

Đường Hiểu tính cách hướng nội, “…”

Trong đầu Cố Kỳ vỗn dĩ có chút men say thoáng chốc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, thấy Cốc Tu Cẩn không lộ ra biểu tình kỳ quái gì, trong lòng thở phào một hơi, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Đường Hiểu, trên mặt lập tức phủ lên nụ cười tự tin, “Bạn của Cốc tổng, không biết nên xưng hô như thế nào?”

Kỳ thật Cố Kỳ có chút kinh ngạc, cô ta vẫn luôn cho rằng bạn bè của Cốc Tu Cẩn phải là những người có tuổi tác không chênh lệch lắm, là thương nhân thành thục ổn trọng hoặc tinh anh mới phải, nhưng thanh niên trước mắt lại giống hệt như em trai nhà bên trong sáng sạch sẽ, trên người không nhìn thấy chút nào sự khôn khéo và giỏi giang của thương nhân.

“Chào cô, tôi tên là Đường Hiểu.” Đường Hiểu dưới ánh nhìn chăm chú của cô ta không thể không nói ra tên của mình.

“Cố tiểu thư, đã khuya lắm rồi, chúng tôi đi trước, gặp lại sau.” Cốc Tu Cẩn gật đầu chào cô ta, sau đó bước ra khỏi phòng cùng Đường Hiểu rời đi.

Cố Kỳ ngây ngẩn cả người, cứ nhìn theo bóng dáng bọn họ, đến khi thật sự biến mất ở cuối hành lang mới hồi phục lại tinh thần.

Người thanh niên này, chính là vị Đường Hiểu kia sao?

Lúc trước Cốc Tu Cẩn vô cớ hủy bỏ bữa tiệc, khi đó mặc dù cô ta có chút hoài nghi có thể liên quan đến Đường Hiểu, nhưng dù sao đối phương cũng chỉ là một nhân viên nghiệp vụ, có thường xuyên lui tới cũng là vì công việc, không có bất kỳ căn cứ nào nên cô ta cũng không thể suy đoán ra là cậu. Bây giờ, trực giác nói cho Cố Kỳ biết, quan hệ của bọn họ rất không bình thường.

“Cố tiểu thư, trước đó tôi đã nói với cô rồi, anh Cẩn của tôi không phải là người cô có thể mơ tưởng.”

Bạch Lâm từ trong phòng đi ra, cậu vẫn không nhìn thấy Đường Hiểu bị cửa che khuất, thấy Cố Kỳ còn đứng ở cửa mang một bộ biểu tình như có điều suy nghĩ, cho rằng cô ta còn muốn mơ ước đến anh họ mình, liền nói một câu mỉa mai.

Cố Kỳ xoay người, tự tin khiêu khích lại một câu, “Cậu cũng không phải là anh Cẩn của cậu, làm sao biết suy nghĩ của anh ấy chứ.”

Bạch Lâm hừ cười nói, “Tôi đương nhiên biết suy nghĩ của anh Cẩn, nếu anh ấy thích cô, hoặc là có chút nghĩ đến với cô, anh ấy đã sớm ra tay, sao lại đợi đến bây giờ; đã làm người, tự tin một chút cũng tốt, nhưng không nên quá mức tự kỷ.”

Sắc mặt Cố Kỳ khẽ biến đổi, cùng Cốc Tu Cẩn tiếp xúc nhiều lần như vậy, cô ta đương nhiên biết Cốc Tu Cẩn là loại người gì, nhưng càng như vậy, cô ta lại càng cảm thấy không cam lòng.

“Bạch Lâm, tôi không muốn cãi nhau với cậu, chắc chắn ba cậu cũng không muốn nhìn thấy điều này.” Cố Kỳ quả nhiên chấm dứt đề tài này, “Lại nói tiếp, cậu bình thường vẫn luôn nói cậu rất hiểu biết anh họ cậu, vậy cậu có biết chuyện gần đây anh ấy cùng một người tên là Đường Hiểu rất gần gũi hay không?”

Bạch Lâm sửng sốt, “Cô đang nói bậy bạ gì đó?”

Đường Hiểu? Sẽ không phải là cậu bạn học cùng lớp với mình chứ?

“Tôi không nói bậy.” Nhìn vẻ mặt của Bạch Lâm, Cố Kỳ lập tức biết cậu ta cũng không rõ ràng chuyện của hai người, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tinh quang, “Mới vừa nãy, người tên là Đường Hiểu kia còn đứng ở cửa, dường như cậu ta là người tới đón anh họ của cậu đó.”

Bạch Lâm nhớ rõ anh họ có nói Trương quản gia sẽ cho người tới đón anh ấy, chẳng lẽ người đó chính là Đường Hiểu, không lẽ sau khi Đường Hiểu thất nghiệp liền trở thành người hầu trong biệt thự của anh Cẩn sao?

“Bạch Lâm, cậu có biết người tên Đường Hiểu kia là ai không?” Cố Kỳ thấy sắc mặt cậu ta không bình thường, định thăm dò hỏi.

Bạch Lâm trừng mắt liếc cô ta một cái, “Biết thì sao, chuyện này có liên quan gì đến cô?”

Cố Kỳ giả vờ không thèm để ý nói, “Đúng là không liên quan tới tôi, bất quá tôi chỉ cảm thấy lời nói và hành động của bọn họ không giống như bạn bè bình thường, cho nên có chút ngạc nhiên mà thôi.”

“Tại sao lại không bình thường?” Bạch Lâm nghi ngờ hỏi.

“Lúc anh họ của cậu nói chuyện với cậu ta rất ôn nhu, còn biết tính cách cậu ta hướng nội, đặc biệt săn sóc cậu ta.” Cố Kỳ giả vờ như thật chỉ ra mấy điểm.

“Cẩn ca luôn luôn xử sự rất thân sĩ ôn hòa, điểm ấy tôi nghĩ cô nhất định hiểu rất rõ, về phần tính cách hướng nội, săn sóc đối phương thì có gì không tốt sao?” Bạch Lâm nghe xong không khỏi cười nhạt, bất quá chẳng lẽ tính cách Đường Hiểu là nội hướng sao, hay là Đường Hiểu này không phải Đường Hiểu kia?

“Cậu quen biết người tên Đường Hiểu kia sao?” Cố Kỳ mắt nhìn cậu ta như có điều suy nghĩ, thuận miệng hỏi.

“Quen biết cũng không nói cho cô biết.” Bạch Lâm nguýt cô ta một cái liền xoay người trở về phòng.

Cố Kỳ không ngờ Bạch Lâm lại là người cứng rắn khó gặm như vậy, xem ra cậu ta cũng không ngốc, nếu như không thể moi ra điều gì từ Bạch Lâm, chẳng lẽ cô ta phải tự đi điều tra sao? Cố Kỳ không khỏi do dự, nếu bị Cốc Tu Cẩn biết… Cuối cùng Cố Kỳ vẫn là từ bỏ suy nghĩ này, cô ta cảm thấy chính mình có thể có chút chuyện bé xé ra to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui