Sủng Thê Chi Đạo

Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn từ lầu ba đi xuống dưới, bên ngoài tựa hồ mưa càng ngày càng lớn, mưa ào ào rơi trên mặt đất, thậm chí đứng trong đại sảnh của khách sạn cũng có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí.

Nhân viên phục vụ đứng canh giữ ngoài cửa thấy bọn họ xuất hiện, lập tức mở ô ra đưa bọn họ đến bên cạnh xe, bất quá mưa quá lớn, hai người vẫn bị ướt đẫm.

Cốc Tu Cẩn mở cửa xe để Đường Hiểu ngồi vào trước, sau đó mới tự mình ngồi vào.

Tiểu Vương lập tức rút khăn giấy ra đưa cho bọn họ.

Đường Hiểu nhận lấy khăn giấy, nhìn thấy trên mặt Cốc Tu Cẩn toàn là nước mưa, cũng không để ý đến tình trạng bản thân mà nói, “Học trưởng, trên mặt anh toàn là nước mưa, tôi giúp anh lau một chút nhé.”

Trong mắt Cốc Tu Cẩn hiện lên một tia khác thường, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Đường Hiểu lau đến một nửa, động tác đột nhiên ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Cốc Tu Cẩn tâm tình rất tốt hỏi.

Đường Hiểu rốt cục ý thức được mình đang làm gì, sau khi nghe Cốc Tu Cẩn nói, càng muốn đào một cái hố tự chôn mình xuống.

Cốc Tu Cẩn bảo tiểu Vương đưa hộp khăn giấy cho anh.

Đường Hiểu cho rằng anh định tự mình lau, ngượng ngùng thu tay về, khăn giấy ẩm ướt trên tay cũng bị cậu vò thành một khối nhỏ.

Cốc Tu Cẩn đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm cậu, sau đó dùng khăn giấy trên tay lau mặt cho cậu, thấy cậu trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn mình, nhịn không được cười nói, “Muốn đến đón tôi, tự mình cũng phải chú ý một chút, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt.”

Đường Hiểu nháy mắt đỏ mặt, lắp bắp nói, “Tôi, tôi tự làm được rồi.”

Cốc Tu Cẩn thấy không sai biệt lắm, liền dứt khoát đem khăn giấy ẩm ướt đã lau xong đặt vào trong tay cậu, lại rút thêm một tờ khăn giấy khác tiếp tục lau quần áo.

Đường Hiểu ngẩng đầu nhìn Cốc Tu Cẩn, tuy rằng nói là anh uống rượu, nhưng cậu căn bản nhìn không đoán ra được anh có uống rượu qua, cả người giống hệt như lúc bình thường, rõ ràng quản lý một công ty lớn, lại là một người đàn ông rất hiền hoà, so với trong tưởng tượng của cậu có chút bất đồng, cậu vẫn luôn cho rằng Cốc Tu Cẩn phải là một có tướng mạo rất uy nghiêm.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ tới anh —” Đường Hiểu nói xong lập tức che miệng lại, cơ hồ hận không thể cho mình một bạt tay.

“Ha ha.” Tiếng cười của Cốc Tu Cẩn từ đỉnh đầu truyền đến, dịu dàng thuần hậu đến mức khiến người khác mặt đỏ tim run, “Đường Hiểu, có người nào nói cậu kỳ thật rất đáng yêu hay không?”

Tuyệt đối không có!

Đường Hiểu đỏ bừng mặt, người nói cậu giống như ánh mặt trời sáng sủa tích cực hướng về phía trước ngược lại rất nhiều, nhưng chưa từng có người nào nói cậu đáng yêu, hơn nữa cách nói này hẳn là phải dùng để nói về con gái mới đúng chứ. Bất quá cậu cũng biết từ sau khi gặp được Cốc Tu Cẩn, cậu liền trở nên rất khác thường.

“Học trưởng, anh đừng trêu tôi.” Đường Hiểu nói.

“Tôi không trêu cậu, tôi đúng là nghĩ như vậy đó.” Cốc Tu Cẩn cười cười, dừng lại một chút, anh lại nói, “Đường Hiểu, có thể nói một chút vừa rồi cậu đang nghĩ gì không?”

Đường Hiểu ngại ngùng.

Cốc Tu Cẩn nói, “Tôi rất tò mò trong lòng cậu nghĩ về tôi như thế nào, có thể nói với tôi được không?”

Nghe thấy loại ngữ khí như thỉnh cầu của anh, Đường Hiểu nhất thời mềm lòng, do dự một chút mới lên tiếng, “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ, học trưởng hiện tại so với trong tưởng tượng của tôi trước kia không quá giống nhau.”

“Tại sao lại không giống nhau?” Cốc Tu Cẩn hỏi.

“Tôi và Bạch Lâm là bạn học cùng lớp, cậu ấy thường xuyên ở trong lớp kể chuyện của anh, nói anh là một người rất nghiêm túc, một người rất lợi hại, còn nói anh đã mấy lần mắng nhân viên trong công ty đến phát khóc, đại khái chính là như vậy.” Đường Hiểu thật cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh.

Cốc Tu Cẩn dở khóc dở cười, “Bạch Lâm cậu ta chính là miệng chó không thể khạc ra ngà voi.”

“Kỳ thật tôi cũng biết cậu ấy nói không đúng hết.” Đường Hiểu hồi tưởng lại hình ảnh ngày ấy, nhịn không được nở nụ cười, “Học trưởng rất lợi hại không sai, bất quá căn bản không phải nghiêm túc như cậu ấy nói, học trưởng rõ ràng là một người rất ôn nhu.”

“Cảm ơn lời khen của cậu.” Cốc Tu Cẩn cười tủm tỉm xoa xoa đầu cậu.

Có lẽ là không khí đã trở nên tốt hơn, Đường Hiểu cũng không còn khẩn trương như lúc nãy, trong nháy mắt liền nghĩ đến những lời Trương quản gia nói với cậu trước khi ra ngoài, thuận tiện thốt lên hỏi, “Học trưởng anh là người tốt như vậy, tại sao vẫn chưa có bạn gái?”

Cốc Tu Cẩn trong nháy mắt giật mình sửng sốt một chút, bất quá không là bởi vì câu hỏi phía sau kia, mà bởi vì đây tựa hồ là lần đầu tiên anh nghe được có người nói anh là người tốt.

Đường Hiểu lại hiểu lầm là chính mình hỏi những điều không nên hỏi, vội xấu hổ giải thích, “Thực xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy, học trưởng cứ xem như tôi chưa hỏi gì là được rồi.”

Cốc Tu Cẩn cười lên tiếng, “Có phải Trương quản gia nói cho cậu biết hay không?”

Đường Hiểu đắn đo không rõ ý tứ của anh, nhưng vẫn gật đầu, “Phải, bất quá anh không nên trách Trương quản gia, là tôi lắm miệng hỏi thôi.”

Cốc Tu Cẩn sờ sờ đầu cậu, “Yên tâm, loại chuyện này không phải là chuyện gì bí mật không thể nói, nói cho cậu biết cũng không sao, sở dĩ tôi vẫn chưa kết giao bạn gái, kỳ thật có hai nguyên nhân.”

Đường Hiểu ngẩng đầu, tò mò hỏi, “Hai nguyên nhân gì?”

Cốc Tu Cẩn nới rộng caravat trên cổ, hình tượng cẩn thận tỉ mỉ lúc bình thường đột nhiên có thêm vài phần tùy ý gợi cảm, Đường Hiểu nhìn đến không chuyển mắt, giọng nói dễ nghe cũng theo đó vang lên.

“Nguyên nhân thứ nhất là vẫn chưa gặp được đúng người, con người của tôi rất kén chọn, đối tình cảm tương đối chung thủy, cho nên tôi hy vọng người yêu của tôi cũng có thể thủy chung, mà không phải ôm thái độ vui chơi qua đường, đương nhiên, người có ý đồ khác cũng như vậy.”

Đường Hiểu có thể hiểu, một người xuất sắc như Cốc Tu Cẩn, người nhắm vào thân phận địa vị của anh tuyệt đối không phải là số ít, bất quá cậu nghĩ đây chắc hẳn không phải là nguyên nhân chủ yếu, hai chữ ‘kén chọn’ kia của anh mới là nguyên nhân lớn nhất đi.

“Vậy nguyên nhân thứ hai là gì?”

“Nguyên nhân thứ hai à…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui