Sủng Thê Chi Đạo

Từ cửa lớn nhà ăn, một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn lãng đi tới, thân hình cao thẳng thon dài mặc một thân tây trang phẳng phiu lại càng tôn lên vẻ chói mắt riêng biệt, người đàn ông nhìn như rất nghiêm túc, nhưng động tác một tay đút túi lại khiến cho cả người tăng thêm một tia tùy ý, đi đến đâu cũng tản ra một cỗ hào quang rực rỡ, anh chính là tổng tài Thịnh Đằng ― Cốc Tu Cẩn.

Mọi người trong nhà ăn đều nhìn không chớp mắt, không khí vốn dĩ náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh lại.

Vài vị lãnh đạo ở gần cửa nhà ăn sôi nổi đứng lên nghênh đón.

Mấy tháng trước, không biết vì nguyên nhân gì, Cốc Tu Cẩn đột nhiên không đến nhà ăn ăn cơm, từ đó về sau, bọn họ cũng không nhìn thấy anh ở nhà ăn nữa; phải biết nhà ăn chính là một nơi rất tốt để xây dựng quan hệ với cấp trên, hôm nay anh đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đối mọi người mà nói đều là kinh hỉ.

Trương Thiên Thành cũng muốn đi qua, đáng tiếc bị những người khác giành trước một bước, sớm biết như thế ông ta đã chọn vị trí ở gần cửa một chút.

Cùng đi với Cốc Tu Cẩn còn có nữ thư ký Elma, về phần trợ lý của anh, khoảng thời gian trước đã bị cử đi công tác ở nước ngoài, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn là Elma đảm nhiệm chức trợ lý, bởi vậy cơm trưa của Cốc Tu Cẩn cũng là do cô gọi.

“Cốc tổng, bên chỗ chúng tôi có một vị trí, hay là đến chỗ chúng tôi đi?” Một người lãnh đạo nhân cơ hội Elma đi gọi cơm liền nói.

Những người khác nhất thời hận chính mình phản ứng quá chậm.

Cốc Tu Cẩn chú ý vị lãnh đạo này ngồi cùng bàn với Trương Thiên Thành, anh không dấu vết liếc mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của hai chú cháu họ Trương, thản nhiên cười nói, “Không cần, mọi người cứ ăn đi, tôi đã tìm được vị trí rồi.”

Vị lãnh đạo kia còn muốn nói điều gì, Cốc Tu Cẩn gật đầu với ông ta một cái liền đi tới một hướng khác.

Mọi người nhìn thoáng qua hướng mà anh muốn đi tới, chỗ nào cũng đều là một ít nhân viên đang ngồi.

Bất quá bọn họ cũng không nghĩ Cốc Tu Cẩn muốn ngồi cùng một chỗ với những nhân viên nhỏ này, bởi vì chỗ kia cũng có hai cái bàn không có ai ngồi.

Nhưng mà kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người.

Cốc Tu Cẩn ngừng lại trước bàn Đường Hiểu và Tống Nhất Quân, nhìn hai người đang dại mặt ra, cuối cùng đứng lại trước mặt Đường Hiểu, khóe miệng cong lên một chút, “Không ngại tôi ngồi ở đây chứ?”

Đường Hiểu quẫn bách.

Tống Nhất Quân cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng đứng lên, lắp bắp nói, “Không không không, không ngại.” Nói xong còn chủ động kéo một cái ghế giúp Cốc Tu Cẩn.

Cốc Tu Cẩn cười cười cám ơn cậu ta.

Tống Nhất Quân khẩn trương lại lắp bắp nói câu không cần cảm ơn.

Đường Hiểu không còn lời gì để nói nhìn cậu ta một cái, bình thường nói chuyện là một người lớn giọng, bây giờ lại xấu hổ như cô nương khuê các, nhìn thấy lãnh đạo liền khẩn trương như vậy sao? Được rồi, kỳ thật cậu cũng không có lập trường nói Tống Nhất Quân, nhớ lại lúc trước cậu ở trước mặt Cốc Tu Cẩn cũng không phải bày ra bộ dáng này sao.

Bởi vì ông chủ lớn đột nhiên xuất hiện, Tống Nhất Quân khẩn trương đến mức ăn cơm cũng không lưu loát.

Đường Hiểu thấy đầu cậu ta gần như sắp chôn vào khay cơm rồi, rốt cục nhịn không được, bởi vì vừa nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc này của cậu ta, cậu liền nghĩ đến bản thân cũng từng như vậy, đắn đo một chút liền đánh vỡ trầm mặc.

“Tổng tài, hôm nay tại sao ngài lại đến đây?”

Đây là điển hình của việc không biết nói gì nên tìm đề tài, là một trong những đương sự gây ra kết quả này, Đường Hiểu không thể nào không biết nguyên nhân.

Nghe thấy câu này, Cốc Tu Cẩn nở nụ cười, ý vị sâu sa nhìn cậu một cái, “Không ai cùng ăn cơm với tôi, cho nên cũng chỉ có thể đến đây ăn thôi.”

Đường Hiểu bị nghẹn một chút.

Tống Nhất Quân bên cạnh thấy hai người bắt đầu nói chuyện, cậu cũng muốn nói chuyện với tổng tài. Cậu cũng không phải là mao đầu tiểu tử mới vào xã hội, hiển nhiên biết xây dựng quan hệ tốt đẹp với cấp trên là chuyện quan trọng cỡ nào, nhưng mà cậu ta nghẹn nửa ngày cũng không nghĩ ra được có thể nói cái gì.

Cuối cùng vẫn là Cốc Tu Cẩn mở miệng, “Hai người vào bộ phận Rycen cũng được một khoảng thời gian rồi, công việc thế nào?”

Tống Nhất Quân sửng sốt một chút, không ngờ tổng tài sẽ hỏi bọn họ chuyện này.

Đường Hiểu bình tĩnh trả lời, “Đã thích ứng rồi.”

Tống Nhất Quân phục hồi tinh thần, vội vàng nói, “Tôi cũng đã thích ứng, tôi nhất định sẽ cố gắng, tuyệt không phụ lòng công ty đã bồi dưỡng tôi.”

So với Tống Nhất Quân, Đường Hiểu nói chuyện có vẻ có lệ một chút. Bất quá chuyện này cũng không còn cách nào, Cốc Tu Cẩn đã hỏi cậu vấn đề này rất nhiều lần, chẳng lẽ muốn cậu phải lặp lại một lần nữa những lời trước kia đã nói sao?

Cốc Tu Cẩn nói, “Không tồi, tiếp tục cố gắng!”

Tống Nhất Quân kích động gật gật đầu.

Đường Hiểu sắp bị cậu ta làm cho ăn không ngon.

Đúng lúc này, Elma rốt cục mang khay cơm đã gọi xong đến đây, đối với việc Cốc Tu Cẩn chọn ngồi chung một bàn với Đường Hiểu bọn họ, nữ thư ký xinh đẹp tỏ vẻ không nằm ngoài dự kiến, từ lúc tổng tài nói muốn tới nhà ăn ăn cơm là cô đã biết rồi.

“Tổng tài, đây là cơm trưa của ngài, xin mời dùng!”

Cốc Tu Cẩn đứng dậy cầm lấy khay cơm, lịch sự nói, “Cám ơn!”

Elma mỉm cười ngọt ngào nói, “Không cần khách khí.”

Tống Nhất Quân có lẽ chưa từng thấy vị mỹ nữ nào xinh đẹp như vậy, liền bị nụ cười của cô hạ gục ngay tại chỗ.

Đường Hiểu vứt cho cậu ta một cái liếc mắt, tiền đồ a tiền đồ!

Elma ngược lại rất vừa lòng biểu hiện của Tống Nhất Quân, nở một nụ cười phong tình vạn chủng rồi mới rời đi, là một mỹ nữ, bên cạnh cô cũng không thiếu những người đàn ông xum xoe, cho nên cơm trưa của cô cũng đã sớm có người giúp cô gọi xong rồi.

Tống Nhất Quân vốn định nói chuyện của Elma với Đường Hiểu, nhưng nhìn thấy tổng tài ở đây, cậu ta đành phải từ bỏ suy nghĩ này, chờ tìm cơ hội khác hỏi lại thì được rồi.

Đường Hiểu thấy cậu ta chuyên tâm ăn cơm, rốt cục cũng thở phào một hơi, lúc ăn cơm Cốc Tu Cẩn rất ít nói chuyện, cho nên lúc nãy cậu còn đang lo lắng Tống Nhất Quân sẽ mở miệng nói chuyện không ngừng.

Cậu cũng không biết, Cốc Tu Cẩn ngồi đối diện đã thu hết tất cả vẻ mặt cậu vào trong mắt.

Đường Hiểu theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Cốc Tu Cẩn một cái, lại phát hiện ý cười sâu trong mắt anh, hơn nữa còn đang chăm chú nhìn cậu, vội vàng cúi đầu, cố gắng múc cơm.

Hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ, không chú ý tới toàn bộ người trong nhà ăn đều đang trộm quan sát bọn họ, đặc biệt là bàn của Trương Thiên Thành, người không muốn nhìn thấy một màn như vậy nhất chính là hai chú cháu bọn họ.

“Hai tên nhân viên quèn này khi nào thì có quan hệ với Cốc tổng?” Giám đốc Hạ ngồi đối diện Trương Thiên Thành thuận miệng nói một câu.

“Giám đốc Hạ có lẽ vẫn chưa biết, hai người kia chính là nhân viên được đề cử làm cấp dưới của Rycen, lần trước, người cao lớn kia là Tống Nhất Quân, còn người thanh tú là Đường Hiểu.” Trương Thiên Thành thu lại cảm xúc biểu lộ trong mắt, giả vờ như không có việc gì nói.

Giám đốc Hạ lên tiếng, ông ta ngược lại đã từng nghe nói về hai người này, chỉ là chưa từng tiếp xúc mà thôi.

Về chuyện Rycen tuyển nhân viên, đã sớm lan truyền khắp Thịnh Đằng, khi đó có rất nhiều người đều chú ý, ông ta cũng là một trong số đó. Bản thân ông ta cũng đã từng nghĩ sẽ đề bạt cấp dưới mà mình xem trọng qua làm nhân viên ở đó, nhưng sau đó vẫn không làm như vậy.

Về phần nguyên nhân, ban đầu ông ta là người của tập đoàn Bạch Vân, sau đó Cốc Tu Cẩn đi gây dựng sự nghiệp, ông ta liền đi theo, bởi vì ông ta nhìn ra, thành tựu trong tương lai của Cốc Tu Cẩn tuyệt đối sẽ không thua chú anh.

Ông ta xem trọng Cốc Tu Cẩn, cho nên biết với thủ đoạn và sự quyết đoán của người đàn ông này, tuyệt đối sẽ không thể nào không biết tình hình công ty.

Giám đốc Hạ không dấu vết liếc mắt nhìn Trương Thiên Thành một cái, đáng tiếc vẫn có vài người chính là nhìn không thấu.

Trương Thiên Thành cũng không biết tâm tư Hạ Vân, sau khi thấy ông ta không giống như suy nghĩ của mình, đắn đo một chút nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói, “Giám đốc Hạ, tôi nghe nói Tống Nhất Quân là do Cốc tổng đề bạt.”

“Ông nghe nói chuyện này ở đâu?” Chủ quản Hạ nhìn ông ta một cái.

“Rất nhiều người đều cho là như vậy, chẳng lẽ giám đốc Hạ không nghĩ như vậy sao?” Trương Thiên Thành cười nói.

Nghe vậy, giám đốc Hạ buông đôi đũa trên tay, từ hộp giấy bên cạnh rút ra một tờ, lau lau vết dầu mỡ trên miệng, đứng lên nhìn ông ta nói, “Tôi chỉ biết, Cốc tổng làm bất kỳ chuyện gì đều có đạo lý của ngài ấy, tôi ăn no rồi, mọi người ăn đi, tôi đi trước đây.”

Trương Thiên Thành thấy ông ta nói đi là đi, không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng cáo già.

Đừng nhìn quan hệ giữa ông ta và Hạ Vân tốt đến mức ngồi chung một bàn ăn cơm mà lầm, trên thực tế chẳng qua chỉ là cho đối phương một chút mặt mũi mà thôi, cho tới bây giờ ông ta vẫn không thể hiểu thấu suy nghĩ của Hạ Vân.

Hạ Vân đi rồi, một vị lãnh đạo khác sau khi chào hỏi bọn họ một tiếng cũng rời đi.

Trương Dương nhanh chóng hỏi: “Chú à, làm sao bây giờ, chẳng lẽ Đường Hiểu cũng là người Cốc tổng đề cử sao?”

Nhìn hình ảnh Đường Hiểu, Tống Nhất Quân cùng ăn cơm với Cốc tổng, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ lửa giận đầy đố kỵ và phẫn hận, tại sao Cốc tổng lại cùng hai nhân viên nho nhỏ không có thân phận không có địa vị trò chuyện vui vẻ đến như vậy?

“Không thế nào, chú đã từng hỏi thăm Trần Hướng Trung, có một lần ông ta đã nói lộ hết, cuối cùng chú mới xác định Cốc tổng chỉ đề bạt một người, chắc là bởi vì quan hệ với Tống Nhất Quân; mấy ngày tới đây con nên an phận một chút, nếu cuối cùng vẫn không được, thì từ bỏ đi, chú sẽ lại sắp xếp cho con một chức vụ khác.” Hai ngày nay, Trương Thiên Thành chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng không thể nghĩ ra, hôm nay nhìn thấy thái độ của Hạ Vân, tia bất an kia trong lòng ông ta càng ngày càng sâu.

“Chú!” Trương Dương nghe thấy ông ta nói từ bỏ, có chút không cam lòng.

“Được rồi được rồi, cứ vậy đi, mau ăn cơm thôi.” Trương Thiên Thành không kiên nhẫn phất phất tay, nếu không phải bởi vì ông ta vẫn luôn không có con, ông ta cũng sẽ không vì đứa cháu này mà phí nhiều tâm tư như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui